Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 843 - Chương 843 - Mười Vạn Năm Trọng Sinh Trở Về (Tt)

Chương 843 - Mười vạn năm trọng sinh trở về (tt)
Chương 843 - Mười vạn năm trọng sinh trở về (tt)

Đang lúc Lý Thiên Mệnh ngạc nhiên, có chút hướng tới thì dường như phượng hoàng màu xanh kia khóa chặt vị trí của hắn.

Ngay sau đó, tựa hồ có hai bóng người từ trên người phượng hoàng rơi xuống, cơ hồ trong khoảnh khắc đã đứng ở trước mặt Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh.

Lý Thiên Mệnh thoáng chốc hiểu rằng hai người trước mắt cực kỳ nguy hiểm.

Ít nhất nguy hiểm hơn Càn Đế, Hiên Viên Húc gấp một nghìn lần.

Một ánh nhìn của bọn họ đã khiến Lý Thiên Mệnh cảm giác chênh lệch giữa hắn và họ là khoảng cách giữa chín Thần Vực và Cổ Chi Thần quốc.

Đây là chênh lệch giữa trung tâm đại lục và nơi bế tắc.

Nếu Lý Thiên Mệnh không đoán sai, hai vị này hẳn là đã siêu thoát Cổ Chi Thánh cảnh, hơi thở trên người họ hoàn toàn khác với cảnh giới Thánh.

Không ra ngoài dự đoán, bọn họ là Sinh Tử Kiếp cảnh.

Lý Thiên Mệnh chỉ nhìn thoáng qua liền không dám đối diện với họ.

Bọn họ gặp loại cường giả như vậy làm rối loạn kế hoạch của Lý Thiên Mệnh, hắn vốn muốn đi thăm dò rồi từ từ hòa nhập Thái Cổ Thần Vực.

Nhưng mà . . .

Lý Thiên Mệnh nhìn rõ bộ dạng của hai người này.

Đứng bên trái là một nữ nhân mặc trường bào màu đen trắng, che mạn che mặt dày, vóc dáng cao kều, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng, hiện ra cực kỳ lạnh lẽo, từ đôi mắt rất khó phán đoán tuổi tác của nàng, nhưng bên thái dương có lọn tóc trắng giấu trong tóc dài đen nhánh, phỏng chừng là một vị tiền bối.

Người đứng bên phải là một thiếu niên mặc áo trắng viền vàng, khí chất rất giống với nữ nhân kia, đều là kiểu lạnh lẽo cao ngạo, có cảm giác như thiên đạo lạnh lùng. Người này vóc dáng thon dài, khuôn mặt anh tuấn, nét mặt tuy dịu dàng nhưng ánh mắt sắc bén như kiếm.

Trên người y có một đặc điểm khiến người ấn tượng khắc sâu là ở vị trí giữa trán có một con mắt dựng đứng. Con mắt kia màu vàng sậm, khác với đôi mắt màu đen bên dưới.

Thiếu niên đứng đằng sau nữ nhân kia, vậy xem ra nữ nhân đứng bên trái có thân phận cao hơn, Lý Thiên Mệnh trực giác nàng cũng mạnh hơn.

Khi ánh mắt giao nhau, đột nhiên . . .

Nữ nhân giơ cao hai tay, đôi mắt chất chứa cuồng nhiệt và kích động, nàng bùm một tiếng, nặng nề quỳ xuống đất.

Quỳ rạp sát đất.

Sau đó giọng của nàng kịch liệt mà dõng dạc nói:

- Thái Thanh Phương thị Phương Thanh Ly kính chào Hiên Viên thượng thần! Chúc mừng thượng thần mười vạn năm trọng sinh trở về!!!

Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung ra kích động của nàng vào lúc này.

Người nàng quỳ lạy tự nhiên là Khương Phi Linh.

Nói thật, Khương Phi Linh bị tiếng la của nữ nhân này hù sợ, khiến nàng ngây người.

Ngay sau đó, thiếu niên bên cạnh nữ nhân cũng nhanh chóng quỳ xuống, dùng giọng nói cao vút mà kích động:

- Hậu duệ Thái Cổ Hiên Viên thị, Hiên Viên Vũ Hành kính chào tôn thần, chúc mừng tôn thần nghịch thiên trọng sinh, thần lâm thiên hạ!!!

Ù ù ù!

Hai câu của hai người làm màng tai Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh ù đặc.

Lý Thiên Mệnh nhìn hai cường giả quỳ lạy, ban đầu hắn hơi sững sờ, nhưng lập tức phản ứng lại.

Kế hoạch có biến động!

Không ngờ Khương Phi Linh bị phát hiện ra, còn là bị phát hiện thân phận Hiên Viên Hi.

Hiện tại không có cách nào thăm dò.

Mấu chốt là cái gì?

Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh đã sớm thảo luận về điều này.

Mấu chốt là . . . giả làm thần.

Ý của giả làm thần là tuyệt đối không thể bị người của Thái Cổ Thần Vực phát hiện ra nàng không phải Hiên Viên Hi.

Đây là căn bản của mọi thứ, vì nếu xảy ra sai sót, hai người có lẽ sẽ gặp hiểm cảnh cực độ.

Việc này không đùa được.

Tuy rằng không biết hai người này làm cách nào tìm đến với tốc độ nhanh như vậy.

Nhưng nếu bị phát hiện thì Khương Phi Linh chỉ có thể giả bộ đến cùng.

Việc này cần thử thách tố chất tâm lý, năng lực ứng biến tại chỗ của nàng.

Ví dụ lúc này, Lý Thiên Mệnh nháy mắt ra hiệu, Khương Phi Linh thầm hiểu, nàng dù sao có một ít ký ức hỗn loạn của Hiên Viên Hi.

Vì vậy, Khương Phi Linh hít một hơi thật sâu, nói:

- Ừm, đứng lên đi.

Lý Thiên Mệnh hơi thả lỏng người.

Khương Phi Linh không ngốc, vào phút then chốt, biểu hiện này của nàng coi như đúng chuẩn.

- Rõ!

Người trước mắt nghe lời bò dậy.

Nhưng hai người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng Khương Phi Linh.

Nữ nhân Phương Thanh Ly cúi đầu, giọng nhiệt tình nói:

- Tôn thần! Đây là máu thần mà người để lại vào mười vạn năm trước, người từng dự ngôn mười vạn năm sau máu thần sẽ thức tỉnh, mang chúng ta tìm đến người. Con cháu hậu duệ chúng ta xây dựng Thị Thần Điện, canh giữ máu thần mười vạn năm, dù cho rất nhiều người nói thượng thần không thể nào nghịch thiên trọng sinh, chúng ta vẫn vững tin không dao động với dự ngôn của tôn thần, thề sống chết canh giữ mười vạn năm! Hôm nay tôn thần quả nhiên trở về, Viêm Hoàng đại lục cũng oanh động vì vậy!

Khương Phi Linh thật sự không biết nói cái gì, chỉ gật đầu:

- Ừm.

- Tôn thần, đây là máu thần của người.

Hai tay Phương Thanh Ly dâng lên một viên đá quý, không biết làm bằng chất liệu gì mà không có thánh thiên văn, nhưng rất cứng rắn.

Có thể trông thấy trong đá quý có một giọt máu thần đang nhảy lưng tưng hướng Khương Phi Linh.

Thực hiển nhiên, bọn họ dựa vào máu thần tìm người.

Khương Phi Linh đành giơ tay nhận lấy.

Ngay lúc này.

Phương Thanh Ly hơi nhíu mày hỏi:

- Tôn thần trọng sinh mà sao tu vi . . . còn chưa đến Địa Chi Thánh cảnh?

Khương Phi Linh bắt chước ngữ điệu và thái độ của Hiên Viên Hi khi nói chuyện:

- Có vấn đề gì sao?

Phương Thanh Ly vội nói:

- Không dám!

Phương Thanh Ly cúi gằm mặt, nói:

- Ta cứ nghĩ tôn thần trọng sinh liền có thể lên Thiên Đạo.

Khương Phi Linh nói:

- Suy nghĩ nhiều, ta phải làm lại từ đầu, ta từng hai mươi năm thành thần, hiện tại cướp lại một mạng, mười năm đã đủ. Trong khoảng thời gian này, ta muốn những con cháu của các ngươi phải lấy ra tất cả những gì mình có hết sức trợ ta.

Phương Thanh Ly nói:

- Vâng! Con cháu hậu duệ chúng ta nhất định dốc hết sức!

Trước mắt xem ra Phương Thanh Ly không nghi ngờ gì, dù sao thần thể của Khương Phi Linh rõ rành rành. Lý Thiên Mệnh từng nói với Khương Phi Linh, lỡ xảy ra tình huống giống hiện tại thì phải cố làm ra vẻ, cố gắng bá đạo nhiều vào, nếu không làm vậy sẽ khiến người lấy làm lạ.

Trong lúc nói chuyện, Khương Phi Linh lấy đi máu thần của mình, bỏ vào nhẫn tu di. Đây là một giọt máu của Hiên Viên Hi, không ngờ nàng ta để lại cho con cháu tìm chính mình.

Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:

- Hiên Viên Hi dự ngôn chính mình mười vạn năm sau sẽ trọng sinh, hẳn là liên quan đến Thành Vĩnh Sinh Thế Giới. Linh Nhi nói sau khi Hiên Viên Hi thành thần, có được lực lượng thượng thần thì có thể gọi ra Thành Vĩnh Sinh Thế Giới, tự do ra vào.

Xem tình huống trước mắt, bọn họ chỉ có thể trực tiếp đi Thái Cổ Thần Tông. Sau khi trọng sinh, Khương Phi Linh yếu như vậy, nếu không cho hậu duệ con cháu bảo hộ thì mới kỳ lạ.

Không đợi Phương Thanh Ly hỏi thăm, Khương Phi Linh chủ động nói:

- Mang ta về Thần Tông.

Quả nhiên, Phương Thanh Ly ngoan ngoãn nghe lời đáp:

- Vâng!

Phương Thanh Ly vẫy tay, phượng hoàng màu xanh to lớn trên trời đáp xuống đất.

Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, phát hiện con phượng hoàng này có bốn cánh, thánh khiết mà cao thượng, ưu nhã cao quý, so sánh thì Huỳnh Hỏa khá quê mùa.

Phượng hoàng màu xanh quỳ rạp trước mặt Khương Phi Linh, cúi đầu nói:

- Mời tôn thần ngồi.

Khương Phi Linh lớn lên trong cung đình, hiểu rõ lễ nghi tôn ti, nàng không vội đi lên mà vươn tay ra cho Phương Thanh Ly dìu mình leo lên phượng hoàng màu xanh.

Lý Thiên Mệnh thầm khâm phục:

- Linh Nhi thật có khí phái!

Lúc kinh tâm động phách mới nhìn ra được tài năng của một người. Vì hai người có thể thuận lợi sống sót trong Thái Cổ Thần Vực, có thể nói Khương Phi Linh cực kỳ cố gắng, đặc biệt cẩn thận.

Bình Luận (0)
Comment