Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 842 - Chương 842 - Mười Vạn Năm Trọng Sinh Trở Về

Chương 842 - Mười vạn năm trọng sinh trở về
Chương 842 - Mười vạn năm trọng sinh trở về

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, phạm vi ánh sáng đen là phạm vi của Tử Linh Thiên Tiệm, ở bên trong này, hoàn toàn không thấy con đường phía trước còn bao xa.

Thậm chí không thấy rõ Khương Phi Linh đi bên cạnh.

Thiên địa trước mắt một mảnh tối đen.

Nhưng mà . . .

Lý Thiên Mệnh có thể cảm thụ được ấm áp từ bàn tay của Khương Phi Linh, càng có thể cảm thụ được nàng căng thẳng vì bóng tối.

Lý Thiên Mệnh siết chặt bàn tay nàng, hơi nghiêng người che đằng trước nàng, dắt nàng cùng tiến lên.

Trong bão tố ánh sáng, Lý Thiên Mệnh đi đằng trước, nói một câu:

- Mặc kệ muội là người hay thần thì đều là của ta.

Khương Phi Linh nắm tay hắn, đáp lại:

- Ca ca cũng là của ta.

Huỳnh Hỏa hỏi:

- Còn chúng ta là của ai?

- Ba ngươi thì tự tiêu hóa bên trong đi.

- Tổ cha nó!

Bước tới trước, Lý Thiên Mệnh hào tình vô vàn.

Lý Thiên Mệnh từng bước tiến lên, mặc kệ còn có bao nhiêu hắc ám thì hắn không e sợ chút nào, vì người ngọc sau lưng cần chính mình.

Thánh Nguyên còn đang tiêu hao, nhưng hắn có Thái Nhất Tháp, có thể nhanh chóng bổ sung tiêu ha.

Tử Linh Thiên Tiệm này chẳng là gì đối với hắn.

Tiếp tục đi tới, khoảnh khắc ánh sáng hiện ra là lúc bọn họ đến Thái Cổ Thần Vực.

Ngay lúc này.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vô số tia sáng màu đen ngưng tụ thành khuôn mặt che kín trời chặn ngay trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Trên khuôn mặt kia đầy áp con mắt.

Ít nhất cỡ nghìn vạn.

Đây là khủng bố trí mạng nhất trên đời.

Lý Thiên Mệnh giật thót tim.

Gương mặt này khiến Lý Thiên Mệnh cảm giác như nội tạng bị xuyên thủng.

- Đồ ăn cắp, ngươi chung quy phải chết! Mười kiếp luân hồi đều không cứu được ngươi, ta đã tìm thấy ngươi rồi, mọi thứ của ngươi kết thúc!

Khuôn mặt kia kinh thiên gầm rống, như thể cả thế giới đều đang vỡ nát.

Khương Phi Linh sợ hãi bàng hoàng, tay run ần bật.

Lý Thiên Mệnh xoay người lại ôm nàng, hắn không nói chuyện, mà là cúi đầu hôn Khương Phi Linh.

Ướt át và ấm áp giảm bớt căng thẳng cho Khương Phi Linh.

- Đồ ăn cắp, ngươi chung quy phải chết! Mười kiếp luân hồi đều không cứu được ngươi, ta đã tìm thấy ngươi rồi, mọi thứ của ngươi kết thúc!

Cùng một giọng nói, cùng một lời nói ồm ồm vang bên tai.

Khuôn mặt to màu đen có nghìn vạn con mắt vặn vẹo ở trước mắt.

Nhưng mà . . .

Cùng một câu lặp lại hai lần, ba lần, thậm chí mười lần thì hoàn toàn vô dụng.

Chỉ có thể chứng minh đây là hăm dọa vô nghĩa, kẻ kia vốn không tìm được Lý Mộ Dương, cũng không tìm ra Lý Thiên Mệnh.

Nếu Lý Thiên Mệnh bị dọa đến kinh hoảng thất thố, ở trong Tử Linh Thiên Tiệm này khai hết mọi thứ thì mới tiêu đời.

- Có đỡ hơn chút nào không?

Có Lý Thiên Mệnh nhiệt liệt quan tâm, Khương Phi Linh dần dần thả lỏng, toàn thân mềm nhũn.

Trong bóng tối, Khương Phi Linh thấy đôi mắt màu vàng và đen của Lý Thiên Mệnh nóng cháy và kiên định.

Môi hồng tách rời, Lý Thiên Mệnh kéo Khương Phi Linh nghênh hướng khuôn mặt to màu đen, tiếp tục đi tới.

Lý Thiên Mệnh va chạm vào khuôn mặt kia, xuyên qua nó, bỏ lại khuôn mặt kia, câu nói kia vẫn lặp lại.

Đột nhiên, phía trước có ánh sáng ập đến.

Lý Thiên Mệnh thầm mừng, mang theo Khương Phi Linh vọt tới.

Dù cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng Lý Thiên Mệnh vẫn rống to:

- Cửa này . . . đã qua!

Chặt đứt nhân quả, tìm được đường sống!

Đây chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo, hắn cần làm nhiều điều hơn.

- Bước tiếp theo, Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.

. . .

Ánh nắng, mây trăng, hoa tươi, cỏ xanh.

Xuyên qua Tử Linh Thiên Tiệm, bước lên đất liền, Lý Thiên Mệnh một hơi hít vào không khí.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Đây là không khí của nước khác, thấy thơm không?

- Thơm cái đầu của ca ca ấy!

Khương Phi Linh đạp trên đất bùn đen xốp mềm, nàng đi vòng vòng trên mặt cỏ và biển hoa, làn váy màu lam bay lên lộ ra cặp chân dài trắng nõn nà tuyệt đẹp.

Lý Thiên Mệnh ngồi xổm xuống, sung sướng ngắm nhìn.

- Làm gì thế, ca ca xem chưa chán sao?

Ngoài miệng Khương Phi Linh nói như vậy, nhớ lại lúc nãy trong Tử Linh Thiên Tiệm, Lý Thiên Mệnh vì khiến nàng không nói lung tung, tuyển chọn dùng hôn chặn môi nàng.

Cái ôm trong cơn bão sợ hãi, tưởng tượng thôi đã cảm thấy kích động.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Linh Nhi thật đẹp, xem không chán.

Khương Phi Linh thầm thích thú:

- Người ở rể nho nhỏ mà cái miệng ngọt quá, hừm!

Lý Thiên Mệnh cười xấu xa hỏi:

- Ngọt không? Muốn nếm thêm lần nữa không?

Khương Phi Linh nóng nảy nói:

- Ý của muội không phải cái ngọt này!

- Thì cùng một ý thôi, ta biết mà.

- Đáng ghét, ca ca không dẫn Tiểu Phong theo có phải vì để tiện khi dễ muội không?

- Bị muội đoán trúng rồi.

- . . .

Hiện tại không biết Thái Cổ Thần Tông ở đây, sốt ruột vô ích, Lý Thiên Mệnh định vừa tu hành vừa thăm dò.

Cái gọi là thăm dò nghĩa là biến bản thân thành người địa phương của Thái Cổ Thần Vực.

Nếu không thì khi nói chuyện với người khác lộ trăm nghìn chỗ hở, húc đầu đi Thái Cổ Thần Tông, không biết gì cả, thậm chí bị người nhận ra là người của Cổ Chi Thần quốc thì tiêu.

Việc thăm dò khá đơn giản, tìm thành trấn có người, ở lại một tháng là hòa mình.

Ít nhất . . .

Bọn họ có thể biết thế lực trong Thái Cổ Thần Vực phân bố thế nào, cấp bậc cường giả ra sao, phong thổ nhân tình.

Hiện tại, Lý Thiên Mệnh tò mò nhất là người tu luyện của trung ương Viêm Hoàng đại lục này, bọn họ tự xưng là hậu duệ của thượng thần, thực lực của bọn họ, rốt cuộc là trình độ gì?

Cổ Chi Thánh cảnh?

Sinh Tử Kiếp cảnh?

Tóm lại, Viêm Hoàng đại lục hiện giờ không có thượng thần.

- Nhưng không biết Sinh Tử Kiếp cảnh phân chia như thế nào? Chín Thần Vực có bao nhiêu cường giả cảnh giới này?

Lý Thiên Mệnh vừa suy nghĩ mấy vấn đề này vừa cùng Khương Phi Linh từ bờ biển phương bắc đi hướng tây nam.

Người của Thái Cổ Thần Vực tuy đặc biệt cao nhưng số lượng không nhiều hơn Thần Quốc, Lý Thiên Mệnh đi phía tây nam một canh giờ mà chưa gặp được ai.

Ngay lúc này.

Phía trước bỗng có tiếng hú sắc nhọn xé trời.

Tiếng hú bá đạo vô song, có khí thế thống ngự bốn biển, Lý Thiên Mệnh nghe ra là âm thanh của phượng hoàng.

Oong!

Nó vỗ cánh một lần là thiên địa rung lên.

Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn góc trời, phương hướng kia có con phượng hoàng màu xanh bay nhanh trên trời, bay hướng phương bắc.

Lý Thiên Mệnh thầm rung động:

- Nó ở xa như vậy mà trông to như thế này rồi, nếu ở trên đỉnh đầu thì chẳng phải là che kín trời?

Lý Thiên Mệnh cảm giác chính mình bởi vì Hiên Viên Húc mà hơi xem nhẹ đẳng cấp của chín Thần Vực.

Lý Thiên Mệnh mang theo Khương Phi Linh đứng trong chỗ tối ngọn núi, tránh cho bị phượng hoàng màu xanh phát hiện.

Nhưng Lý Thiên Mệnh không ngờ con phượng hoàng màu xanh bay đến bên trên đỉnh đầu của hắn thì ngừng lại, xoay quanh trên trời.

Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn:

- To thật.

Lớn hơn Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng của Lý Vô Địch gấp mười lần.

Lý Thiên Mệnh nhìn đôi mắt của phượng hoàng màu xanh.

- Ôi mợ, có đến bảy, tám trăm đốm sao!!!

Hắn thật sự bị dọa.

Trong Cổ Chi Thần quốc không có Thánh Thú từ chín mươi tinh trở lên, Thánh Thú trăm tinh là truyền thuyết cao nhất.

Mới đến chín Thần Vực, trên đỉnh đầu xuất hiện một con thú bản mệnh, trong mắt có bảy, tám trăm đốm sao, đây là khái niệm gì?

Nói vậy là Hiên Viên Húc ở trong Thái Cổ Thần Vực này chẳng phải nhân vật lợi hại gì?

Bình Luận (0)
Comment