Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 841 - Chương 841 - Trở Lại Hề, Minh Nguyệt Vô Song

Chương 841 - Trở lại hề, minh nguyệt vô song
Chương 841 - Trở lại hề, minh nguyệt vô song

Lý Khinh Ngữ hé môi son, thì thào:

- Chẳng bằng trở lại, cửu nguyệt cộng sinh.

- Cái gì?

- Trở lại, trở lại hề, minh nguyệt vô song.

Lý Khinh Ngữ ngước đầu nhìn trăng sáng, nét mặt đã chìm trong si mê.

Dạ Lăng Phong ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Hồn Ma nằm sấp ở bên cạnh cũng bị kinh động, nặng nề xông đến, trợn to mắt nhìn Lý Khinh Ngữ.

Đột nhiên!

Lý Khinh Ngữ không đến Thiên Chi Thánh cảnh vậy mà bay lên trời, bay thẳng lên mặt trăng trên cao.

Dạ Lăng Phong ngự không đuổi theo:

- Tỷ đi đâu?

Tốc độ của Lý Khinh Ngữ không nhanh nên Dạ Lăng Phong có thể luôn theo bên cạnh, Hồn Ma thấy thế cũng hóa thành làn gió quấn quanh người Dạ Lăng Phong.

Vù vù vù vù vù!

Không ngờ Lý Khinh Ngữ cứ bay lên mãi.

Cực hạn ngự không của Thiên Chi Thánh cảnh nhiều nhất là năm trăm thước, rất nhanh, Dạ Lăng Phong sắp đến cực hạn.

Dạ Lăng Phong vội vàng bay tới kéo lại cánh tay của Lý Khinh Ngữ:

- Chúng ta về đi!

Nhưng khi Dạ Lăng Phong kéo mạnh thì từ người Lý Khinh Ngữ phát ra lực lượng khủng bố chấn bàn tay y tràn đầy vết máu.

Lý Khinh Ngữ cúi đầu, dùng đôi mắt màu trắng ánh trăng lạnh lùng nhìn Dạ Lăng Phong một cái.

Tim Dạ Lăng Phong rung lên:

- Khinh Ngữ tỷ tỷ . . .?

Dạ Lăng Phong sắp không chịu nổi nữa, nhưng Lý Khinh Ngữ vẫn bay lên cao, nàng mới đột phá Địa Chi Thánh cảnh, không thể nào bay lên đến độ cao này!

Nàng định bay lên mặt trăng sao?

Dạ Lăng Phong bất chấp cái khác, y dùng hết sức lực cuối cùng ngự không ôm Lý Khinh Ngữ.

Vào phút cuối cùng, Dạ Lăng Phong ôm lấy hai gót chân của Lý Khinh Ngữ.

Dạ Lăng Phong không dám ghì mạnh xuống nữa, nếu lần này bị hất văng ra thì y không cách nào đuổi kịp Lý Khinh Ngữ nữa.

May mắn là Dạ Lăng Phong không gồng sức thì Lý Khinh Ngữ không quan tâm y.

Dạ Lăng Phong không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Dạ Lăng Phong chỉ biết rằng nàng là muội muội của Lý Thiên Mệnh, nếu nàng gặp nguy hiểm thì y tuyệt đối sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.

Cứ như thế, bóng dáng hai người càng lúc càng nhỏ trên mảnh đất này.

Mãi đến cuối cùng . . .

Hai người hóa thành hai đốm đen hòa vào ánh trăng.

Lúc này trăng tròn mới khôi phục hình dạng khuyết một góc nhỏ, không còn tròn trịa nữa.

. . .

Thập Phương Thánh Điện.

Phía trước đại điện, một nam nhân tóc đỏ máu đứng đó, đưa mắt nhìn trời cao, chứng kiến tận mắt cảnh này.

- Rốt cuộc đến rồi sao?

Y bất đắc dĩ lắc đầu.

- Vậy là một đôi nhi nữ đi hướng con đường khác nhau. Ta làm phụ thân, làm nghĩa phụ, chỉ cầu nguyện một điều.

- Ta, nguyện các ngươi đều có thể sống tiếp, đều có thể không oán không hối, thề chí không thôi.

. . .

Mười ngày sau.

Lý Thiên Mệnh dọc theo đường biển phương bắc Viêm Hoàng đại lục đi về phía tây, Lam Hoang lướt đi với tốc độ nhanh nhất.

Khi Tử Linh Thiên Tiệm trong truyền thuyết hiện ra trong tầm mắt bọn họ thì bé rùa bự đã mệt đến thở hổn hển.

Bé rùa bự trợn trắng mắt, trực tiếp nằm ngửa trên mặt biển, trôi nổi tới trước.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Ta hỏi ngươi, hiện tại còn thấy bơi lội vui không?

Lam Hoang run giọng nói:

- Hu, không chơi, kiếp sau chơi tiếp!

- Nghĩ vớ vẩn gì đó, ngươi không có kiếp sau.

Tiếp theo sẽ phải xuyên qua Tử Linh Thiên Tiệm, đưa cả đám vào không gian bản mệnh.

Khương Phi Linh hiện giờ là hai thần thai dung hợp, có thể xác, Lý Thiên Mệnh đành mang nàng cùng nhau vào Tử Linh Thiên Tiệm.

Trong khoảng thời gian này, Lý Thiên Mệnh có một quyết định.

Đó là . . .

Vì không làm trễ nãi việc tu luyện của Khương Phi Linh, nếu không gặp tình huống đặc biệt thì Lý Thiên Mệnh sẽ không để nàng Phụ Linh.

Nếu không thì mỗi lần đều phải nâng theo một Tiên Thiên Thần Thai, khá phiền phức.

Khương Phi Linh tu luyện Vĩnh Sinh Thế Giới Kinh, nếu không phải đoạn thời gian trước luôn cùng Lý Thiên Mệnh chém giết sống chết, để nàng tập trung tu hành hiện tại hẳn là đã đến Địa Chi Thánh cảnh.

Khương Phi Linh hiện tại xem như thượng thần chết mà sống lại, chỉ cần dẫn đường một chút thì tốc độ tiến bộ của nàng rất nhanh.

Nếu là Hiên Viên Hi, với thần hồn mạnh mẽ của nàng ta cộng thêm thần thể, phỏng chừng không lâu sau sẽ lại thành thần.

Dù Khương Phi Linh chậm đến mức nào cũng đã đủ đáng sợ.

Kiểu chết mà sống lại như Khương Phi Linh có liên quan Thành Vĩnh Sinh Thế Giới, giống như Lý Mộ Dương dựa vào Luân Hồi Gương chuyển kiếp, thượng thần khác hiển nhiên không có thủ đoạn như vậy.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Linh Nhi, mục tiêu tu luyện hàng đầu sắp tới của ta là không bị nàng vượt qua, chỉ cần không bị vượt mặt thì ta có khả năng thành thần rồi!

Khương Phi Linh nói:

- Vậy sao? Xem ra ta đã mang đến cảm giác áp lực cho đệ nhất thiên tài mười vạn năm qua của Thần Quốc.

Lý Thiên Mệnh mơ mộng nói:

- Ha ha, nếu có ngày muội thật sự có thể hô mưa gọi gió thì nhớ bảo kê cho ta. Thê tử vừa đẹp vừa mạnh mẽ, ta không ngại ăn cơm mềm, nhìn người khác hâm mộ ghen ghét mình cũng rất sảng khoái!

Khương Phi Linh nói:

- Đó là đương nhiên, đến lúc đó, ta chỉ sủng hạnh một mình ca ca, dù người trong thiên hạ cảm thấy ca ca là phế vật, cảm thấy ca ca tục tằng thì Linh Nhi vẫn sẽ không chê không rời bỏ.

Lý Thiên Mệnh đá lông nheo nói:

- Thật không? Xem ra ta sẽ đóng vai nữ tế ở rể rồi? Tự mang điểm sáng?

Khương Phi Linh cũng diễn theo:

- Người ở rể nho nhỏ kia, còn không mau thỉnh an bản tiểu thư!

Lý Thiên Mệnh nhéo mặt nàng:

- Ha ha, nằm mơ giữa ban ngày đi, lão tử là thẳng nam sắt thép!

Hắn không chút nhẹ tay, Khương Phi Linh ăn đau nghiến răng nghiến lợi nhéo lại hắn.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới trước Tử Linh Thiên Tiệm.

Đưa mắt nhìn, Tử Linh Thiên Tiệm này như bức tường màu đen vắt ngang thiên địa.

Bên trai bức tường là phưng hướng Viêm Hoàng đại lục, bên phải là đại dương vô tận, hai bên đều không thấy cuối, nhìn lên trên vẫn không thấy điểm cuối.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện đây không phải bức tường mà là ánh sáng màu đen.

Ban đầu Lý Thiên Mệnh cho rằng đây là nơi linh tai đầy đất, kỳ thực không phải.

Khương Phi Linh nói:

- Tử Linh Thiên Tiệm này hơi giống bức tường ngăn cản thế giới, ngăn cách hai thế giới ra.

- Đúng rồi.

Khương Phi Linh suy tư nói:

- Nghe bảo người thực lực càng mạnh thì càng khó đi qua Tử Linh Thiên Tiệm, người phàm không có chút Thú Nguyên ngược lại có thể nhẹ nhàng thông qua. Điều này chứng minh bức tường ngăn cản thế giới này là vì cách trở cường giả.

Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời nói:

- Nghe giống như kết giới thiên văn bảo hộ lãnh thổ Cổ Chi Thần quốc này.

- Thần Quốc có cái gì đáng giá bảo hộ sao?

- Không biết.

Khương Phi Linh hỏi:

- Phụ thân của ca ca chỉ nói Tử Linh Thiên Tiệm này có thể cắt đứt sợi chỉ nhân quả, nhưng không tiết lộ gì thêm. Nếu xem nó như bức tường ngăn cản thế giới, từ thế giới này qua thế giới khác có thể cắt đứt sợi chỉ nhân quả thì cũng không có gì lạ.

- Nói có đạo lý, không ngờ muội là phụ nữ mà biết được nhiều vậy.

- Người ta là thiếu nữ!

- Ha ha, tuổi trẻ.

Lý Thiên Mệnh hiện tại là Thiên Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng, không quá khó đi qua Tử Linh Thiên Tiệm này, ít nhất đơn giản hơn Hiên Viên Húc nhiều.

- Hèn gì ít có cường giả của chín Thần Vực đến chỗ chúng ta, không phải bọn họ không muốn đến xưng vương xưng bá, mà là bọn họ tới không được.

- Đúng.

Lý Thiên Mệnh nắm tay Khương Phi Linh:

- Xuất phát đi!

- Ừm!

Nhẹ gật đầu, hai người sóng vai đi vào bức tường ánh sáng đen.

Oong!

Trong phút chốc, Lý Thiên Mệnh cảm giác trên người cháy bỏng.

Đúng vậy, lực lượng Mệnh Tuyền Thánh Cung của hắn đang tiêu hao, dường như trải qua trận đại chiến.

- Sao hơi giống như Nhiên Linh?

Khương Phi Linh nói:

- Đúng rồi, chẳng qua mức độ thấp hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment