Tình huống hiện tại là Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không có khái niệm về Thái Cổ Thần Vực, hơn nữa trên tay Dạ Lăng Phong còn có Thập Phương Trấn Ma Trụ, hắn đi bên kia đã là rất liều lĩnh rồi, nên làm chậm mà chắc.
Xem thái độ của Hiên Viên Húc đối với Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp là biết, khi Lý Thiên Mệnh đến nơi lạ nước lạ cái, hắn tuyệt đối không dám dùng hai vật thần này.
Thất phu vô tội, hoài bích mang tội.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Trong khoảng thời gian này hãy để tám vạn tộc hồn của ngươi ở cố hương lâu một chút đi. Chỉ là tạm chia tay, huynh đệ chúng ta không gặp không về.
Dạ Lăng Phong gật đầu, nói:
- Tốt!
Lý Thiên Mệnh hy vọng Dạ Lăng Phong sẽ hiểu nỗi lòng của mình.
Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ mang đến nguy cơ trí mạng là núi nặng nghìn cân treo trên đầu Lý Thiên Mệnh.
Ai biết khi nào thì ngọn núi lớn này bỗng nhiên đè chết chính mình, liên lụy người bên cạnh?
Không thể đuổi Khương Phi Linh đi, Dạ Lăng Phong thì nghe lời một chút, vì vậy Lý Thiên Mệnh cố gắng khuyên nhủ y.
Nên dặn dò đều đã dặn xong, nếu lại bịn rịn thì y như sinh ly tử biệt.
Lý Thiên Mệnh lùi lại ba bước, cúi đầu vái mọi người:
- Các vị, giang hồ không già thì chúng ta không tán, tạm biệt!
Nói xong, Lý Thiên Mệnh kéo Khương Phi Linh dứt khoát rời đi, không quay đầu lại.
Các người thân, bằng hữu ngóng nhìn hắn thật lâu, đều không rời đi.
. . .
Lý Mộ Dương cho Lý Thiên Mệnh một tuyến đường.
Lý Thiên Mệnh xuất phát từ Thần Đô, dọc theo Bắc Minh Giang đi về phương bắc, đến phương bắc Minh Hải, dọc theo ven biển đi về phía tây sẽ gặp Tử Linh Thiên Tiệm.
Tử Linh Thiên Tiệm vắt qua đất liền, khu vực biển, hoàn toàn ngăn cách đông bộ đại lục, bao gồm Cổ Chi Thần quốc ở bên trong.
Từ đường ven biển phương bắc đại lục vượt qua Tử Linh Thiên Tiệm là sẽ đến Thái Cổ Thần Vực trong chín Thần Vực.
Lý Mộ Dương dặn Lý Thiên Mệnh phải lấy được Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn cũng nằm trong Thái Cổ Thần Tông ở Thái Cổ Thần Vực.
Thái Cổ Thần Tông hiển nhiên là Viêm Hoàng đại lục, siêu cấp tông môn đứng đầu nhất, quy mô của nó hoàn toàn không cùng cấp bậc với Đông Hoàng tông.
Nơi đó là trung tâm của Viêm Hoàng đại lục, nơi chân chính từng sinh ra thượng thần.
- Có thể đi đường nước, sẽ tiện lợi cho chúng ta hơn nhiều.
Lý Mộ Dương kêu Lý Thiên Mệnh đi Tử Linh Thiên Tiệm với tốc độ nhanh nhất, tốc độ của Lam Hoang ở trong biển là tốc độ nhanh nhất của bọn họ.
Trên Bắc Minh Giang.
Lam Hoang sắp xuống biển, nó đã sớm bung lụa, nơi nó đi qua là bọt nước tung tóe.
- Bơi lội vui quá đi!!!
Hai giọng nói bộc phát ra âm thanh điếc tai nhức óc, chấn màng tai của Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh rung rinh theo.
Huỳnh Hỏa đứng trên ngọn núi cao nhất trên lưng Lam Hoang, hai cánh gà chống nạnh, theo gió vượt sóng, khoe khoang tạo dáng.
Còn về Meow Meow thì nó nằm trong ngực Khương Phi Linh, duỗi lưng, ngủ say sưa.
Khương Phi Linh dở khóc dở cười nói:
- Ba cái con này sao thế này?
Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp không dọa sợ chúng nó, hiện tại lại có tồn tại truy sát mười kiếp luân hồi, chúng nó vẫn giữ bộ dáng vô âu lo.
Lý Thiên Mệnh một lời vạch ra chân tướng:
- Có lẽ vì thần kinh thô, hoặc thiếu não.
Khương Phi Linh hâm mộ nói:
- Nhưng chúng nó vui vẻ thật.
Lý Thiên Mệnh ngồi trên đầu rồng màu nâu của Lam Hoang, nhìn biển rộng mênh mông màu đen ở đằng trước, trời đất bao la, khiến sóng lòng hắn trào dâng.
Lý Thiên Mệnh sến súa nói:
- Đời người chỉ mong tiêu sái, hôm nay cùng nắm chặt tay không rời, cho dù vạn trượng hồng trần cũng phải cùng nhau đến già.
Khương Phi Linh giả bộ ói:
- Ọe.
Lý Thiên Mệnh cười xấu xa nói:
- Muội dám ói hả? Người trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo, hiện tại trong thiên địa này chỉ có hai chúng ta, lỡ mà ta không kiềm chế được mình thì . . . he he.
Vèo!
Chợt hoa mắt.
Gà lửa bay tới, Meow Meow tỉnh dậy, hai con thú đứng một bên làm bộ dáng xem kịch.
Chúng nó chỉ còn thiếu tư thế nhâm nhi rượu, cắn hạt dưa.
Gà lửa thúc giục:
- Lên luôn đi!
- . . .
Mấy con gà, mèo vô sỉ này!
Lý Thiên Mệnh lấy ra quả trứng nhỏ bảy màu thứ bốn từ trong không gian bản mệnh.
Trong phút chốc, mùi thơm ngát lan tỏa.
Khương Phi Linh rất thích quả trứng nhỏ bảy màu này, Meow Meow cũng bị thất sủng.
Nàng vuốt ve quả trứng nhỏ bảy màu, hỏi:
- Ca ca, nó rốt cuộc có thuộc tính gì?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Không biết, Cổ Chi Thần quốc không có điều kiện để nó sinh ra, ta định đi Thái Cổ Thần Vực thử xem. Nơi đó nếu là trung tâm đại lục thì không chừng sẽ có cơ hội cho nó sinh ra.
Khương Phi Linh nâng quả trứng nhỏ bảy màu, nói:
- Cảm giác trứng này khác với ba con kia, chắc là tiểu cô nương. Linh Nhi rất mong đợi nó sớm ra đời, nếu không thì ba tên quỷ phá phách kia sẽ lật trời.
Có vẻ như quả trứng nhỏ bảy màu rất hưng phấn, nó lăn qua lăn lại trên tay Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ừ, nếu có cơ hội, ta chuyên môn nghiên cứu cơ hội khiến nó sinh ra.
- Nếu có thể thành công thì ca ca thành Ngự Thú Sư sinh bốn rồi, không biết trong thiên địa có Ngự Thú Sư sinh bốn tồn tại không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cổ Chi Thần quốc không có, chín Thần Vực thì không biết.
Lý Thiên Mệnh nhìn đằng trước, tràn ngập hướng tới nói:
- Nhưng không sao, chuyến đi này của chúng ta là thăm dò, là chinh phục nguyên Viêm Hoàng đại lục! Có ngày ta sẽ trở thành Đế Hoàng toàn bộ đại lục, cao hơn nghĩa phụ của ta một bậc!
Khương Phi Linh cười tủm tỉm nói:
- Còn chưa đến nơi đã thổi phồng quá mức, làm như vậy có được không?
- Muội không hiểu rồi, cậu bé thích thổi phồng thường sẽ gặp may mắn.
- ???
. . .
Thập Phương Đạo Cung, phủ đệ của Tinh Tướng.
Đêm đã khuya.
Chòi mát.
Một bàn đá, hai ghế đá.
Dạ Lăng Phong chớp chớp mắt, hơi đắc ý nói:
- Chiếu tướng, Khinh Ngữ tỷ tỷ, tỷ lại thua rồi.
Lý Khinh Ngữ chu môi nói:
- Ầy! Chán ghê, có lẽ vì ca của ta và Linh Nhi rời đi nên cả đêm ta không tập trung, nên mới phát huy thất thường.
Dạ Lăng Phong vô tình vạch trần:
- Không đúng, từ khi tỷ tỷ dạy cho ta cách chơi thì không thắng lần nào.
Lý Khinh Ngữ hỏi:
- Có chuyện đó sao?
- Có . . .
- Hửm?!
- Không có?
Lý Khinh Ngữ vừa lòng nói:
- Vậy mới đúng, ra ngoài không nên nói lung tung, ta làm sao có thể không thắng một ván nào?
- Rồi, còn chơi nữa không?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Không chơi, ngắm trăng đi.
Sau đó, hai người bắt đầu ngắm trăng.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Chán quá đi.
- Đúng vậy!
- Ngươi tìm đề tài gì đi.
Dạ Lăng Phong xấu hổ cúi đầu:
- Ta . . . ta không làm được.
Lý Khinh Ngữ hỏi:
- Sắp tới ngươi định làm gì?
- Tu luyện.
- Thời gian rảnh thì sao?
- Không biết.
- . . . chúng ta tiếp tục ngắm trăng đi.
Dạ Lăng Phong nói:
- Tốt, hôm nay là ngày gì mà trăng vừa to vừa tròn.
- Tròn như vậy thì chắc là ngày mười lăm, mười sáu . . . không đúng! Hôm nay là hai mươi mốt mà sao trăng tròn như thế?
Lý Khinh Ngữ trợn to mắt, đôi mắt màu trắng ánh trăng tỏa tia sáng mông lung dưới ánh trăng.
Dạ Lăng Phong nói:
- Thật kỳ lạ.
Ngay cả y cũng biết ngày rằm đã trôi qua vài hôm, mặt trăng không thể nào tròn vành vạnh.
- Ưm, kỳ lạ . . .
Giọng của Lý Khinh Ngữ bỗng trở nên thều thào như vọng lên từ chín tầng địa ngục.
- Khinh Ngữ tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?!
Dạ Lăng Phong nghiêng đầu qua, phát hiện mắt của Lý Khinh Ngữ mông lung, ánh sáng bao phủ toàn thân, da thịt tựa như ánh trăng.