Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 839 - Chương 839 - Cậu Bé Thích Khoác Lác

Chương 839 - Cậu bé thích khoác lác
Chương 839 - Cậu bé thích khoác lác

- Được ạ.

Khương Phi Linh cúi mặt, gật đầu, lén nhéo eo Lý Thiên Mệnh.

Vệ Tịnh nhếch môi nói:

- Tạm biệt, người trẻ tuổi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tạm biệt, cụ.

- Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Lý Thiên Mệnh đứng ở cửa Đạo Cung nhìn bọn họ đi sâu vào Đạo Cung, chỉ ngừng lại chưa được mười giây đã thu Luân Hồi Ấn trên người Vi Sinh Vân Tịch.

Sau đó hai người một đường đi xa, biến mất trong thiên địa.

“Tạm biệt.”

Lý Thiên Mệnh thầm mặc niệm hai chữ này, niệm nghìn lần, vạn lần.

Đời người sau này, bọn họ sẽ không quay quanh Thần Đô, quay quanh hắn nữa.

Muốn đến gần rồi lại phải dừng bước.

Thú rừng còn nhỏ phải bước vào rừng rậm thì mới có ngày lớn lên trong máu me.

- Gia đình chúng ta, không gặp không về.

. . .

Biết được Lý Thiên Mệnh phải rời đi gấp, tất cả người thân, bằng hữu trong Thần Quốc đều chạy ra cửa Đạo Cung ngay.

Nhóm Lý Vô Địch trở về trước một bước, ở lại bên cạnh Vi Sinh Vân Tịch, sau khi Vi Sinh Vân Tịch thức tỉnh, Lý Vô Địch vừa kể mọi việc phát sinh gần đây vừa cùng người khác đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Rất nhanh người thân, bằng hữu quen thuộc, nồng nàn tình cảm đều có mặt ở đây.

Vệ Thiên Thương, Khương Thừa, Khương Thanh Loan, Mộ Uyển Thượng Sư, Thần Thánh, tông chủ, Diệp Vũ Hề, Diệp Thiếu Khanh, còn có Bạch Tử Căng của Đạo Cung.

Đương nhiên, còn có Lý Khinh Ngữ, Dạ Lăng Phong và Lý Vô Địch.

Vi Sinh Vân Tịch đã biết Càn Đế chết rồi, Cửu Minh đã diệt, càng biết Lý Thiên Mệnh, Lý Vô Địch, Dạ Lăng Phong, Lý Mộ Dương cố gắng xoay chuyển, cứu Thập Phương Đạo Cung trong nguy nan, đảo điên Thần Quốc.

Lần này hôn mê, sau khi tỉnh lại nhận được kết quả quá tuyệt vời, Vi Sinh Vân Tịch chìm trong hân hoan.

Nhưng nghe nói Lý Thiên Mệnh không đi không được, trong mắt Vi Sinh Vân Tịch tràn ngập không nỡ.

Lý Mộ Dương nói Lý Thiên Mệnh càng sớm xuất phát đi Tử Linh Thiên Tiệm càng tốt. Nhưng con người có thất tình lục dục, mới rồi trên đường về đã mất nửa canh giờ.

Bây giờ từ biệt sẽ không quá lâu.

Trong lòng Lý Thiên Mệnh có rất nhiều lời muốn nói với từng người.

Đương nhiên, quan trọng hơn là . . .

Có người nào cùng hắn sóng vai tiếp tục đi trên con đường đầy bụi gai?

Tiếp theo, Lý Vô Địch đại khái hỏi nguyên nhân.

Lý Thiên Mệnh không dám nói nhiều, chỉ kể đại khái là phụ thân của hắn còn đang bị kẻ thù truy sát, kẻ thù đó mạnh hơn Càn Đế.

Lý Vô Địch đại khái đã hiểu.

Y hào hùng nói:

- Nếu không trốn sẽ chết, vậy ngươi cứ đi lang bạt, dù sao ngươi ở chỗ này không có đối thủ. Bên này có nghĩa phụ trấn giữ, là nhà của ngươi, tùy thời hoan nghênh ngươi trở về.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Đương nhiên rồi.

Lý Vô Địch lại dặn:

- Nếu ở bên ngoài bị đánh thì nhớ trở về tìm ta.

- Người có thể làm gì?

Lý Vô Địch nghẹn cười nói:

- Ta bảo chứng không chê cười ngươi.

Lý Thiên Mệnh ghét bỏ nói:

- Quả nhiên nghĩa phụ không phải phụ thân ruột.

Lý Vô Địch cười trêu:

- Phụ thân ruột của ngươi đã chạy mất dép rồi, ngươi còn không biết ngượng nói.

Không có nhiều thời gian, nhưng lần này đi không biết sống chết, không biết khi nào có thể trở về.

Lý Thiên Mệnh muốn từ biệt từng người.

Vi Sinh Vân Tịch mỉm cười nói:

- Thiên Mệnh, đời này ta thu hoạch được vui sướng bất ngờ lớn nhất, không còn gì tiếc nuối, về sau ta sẽ đi khắp nơi, không chừng sẽ gặp lại ngươi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Hâm mộ cung chủ quá, bắt đầu dưỡng lão.

Vi Sinh Vân Tịch nói:

- Nói bừa! Ta hâm mộ người trẻ tuổi các ngươi, thật tốt. Hy vọng có ngày ta nghe tên của ngươi vang vọng toàn bộ Viêm Hoàng đại lục.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy ta sẽ cố gắng, cung chủ nhớ kiên trì, trước đó không thể ‘ngủ sâu’.

Vi Sinh Vân Tịch cười cười, nàng chỉ vào Lý Vô Địch, khát khao nói với Lý Thiên Mệnh:

- Thiên Mệnh, nếu ngươi ở bên ngoài đứng vững gót chân, có thể trở về nhìn xem Thập Phương Đạo quốc của nghĩa phụ của ngươi. Không chừng có ngày giữa ngươi và nghĩa phụ của ngươi sẽ có người có thể thành thần, biến mảnh đất chúng ta thành Thập Phương Thần Vực.

- Việc này giao cho nghĩa phụ đi.

Lý Thiên Mệnh nhìn Lý Vô Địch, cười nói:

- Chúc mừng người, trực tiếp làm Đế Hoàng của một nước.

Thập Phương Đạo quốc?

Tên nghe không tệ.

Lý Vô Địch cười gian nói:

- Kỳ thực ta thích tiêu sái, việc trị quốc giao cho lão Diệp đi.

Diệp Thiếu Khanh vốn đang cười thoáng chốc xụ mặt xuống:

- Mợ nó, cái tên rác rưởi này! Có rắc rối gì đều ném lên người của ta, ta là phụ thân của ngươi sao?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Sư tôn, người phải thói quen, làm nữ nhân của hắn là sẽ có kết cục này.

Diệp Thiếu Khanh rùng mình:

- Ta phi!

Diệp Thiếu Khanh và Lý Vô Địch liếc nhau, lại rùng mình.

Nói thật, Lý Thiên Mệnh hơi không nỡ xa bọn họ.

Sau khi đại thắng, hẳn là ngồi xuống khắp chốn mừng vui mới đúng, đáng tiếc chính mình không có số hưởng.

- Ngoại công.

Lý Thiên Mệnh và Vệ Thiên Thương ôm nhau.

Vệ Thiên Thương nói:

- Đi đi, nhớ kiếm nhiều biện pháp, về sau kéo dài tuổi thọ cho ta.

- Nhất định.

Lý Du nói:

- Tôn nhi Thiên Mệnh của ta, đừng quên phần của nãi nãi.

- Ha ha, được ạ.

Khương Phi Linh thì chắc chắn phải đi cùng rồi, nàng vừa đi vào dung hợp Tiên Thiên Thần Thai và Hậu Thiên Thần Thai thành thần thể hoàn chỉnh.

Khương Thanh Loan nói:

- Linh Nhi, ngươi nói xem có phải là âm mưu của nhà bọn họ không? Chúng ta khó khăn mới lại gặp nhau mà hắn đã muốn bắt cóc ngươi đi, sau này ngươi nhớ cảnh giác một chút.

Lý Thiên Mệnh trợn to mắt hỏi:

- Nàng lại nói xấu ta?

Khương Thanh Loan xòe tay:

- Đưa đây.

- Đưa gì?

- Phí bịt miệng tỷ muội.

- Chuẩn bị cho từ lâu.

Lý Thiên Mệnh đưa cho Khương Thanh Loan một chiếc nhẫn tu di, lần trước đã hứa với nàng, bảo bối nào cũng có, đủ cho nàng trở thành nhân vật hàng đầu Thập Phương Đạo quốc trong tương lai.

Khương Phi Linh tràn đầy thâm tình, mắt ướt rưng rưng:

- Thanh Nhi, ta cũng chuẩn bị ít quà nhỏ cho ngươi.

- Hu!

Không khí được tạo dựng, hai người khóc như tỷ muội tình thâm.

Trước mắt Lý Thiên Mệnh còn có Bạch Tử Căng, Lý Khinh Ngữ và Dạ Lăng Phong.

Bạch Tử Căng mỉm cười nhéo mặt của hắn, nói:

- Không được chết.

Lý Thiên Mệnh ngoan ngoãn gật đầu, nói:

- Vâng.

Lý Khinh Ngữ mím môi son, nước mắt tuôn rơi:

- Ca, khi nào có thể gặp lại?

- Lúc xuân về hoa nở.

Lý Khinh Ngữ nói:

- Lại gạt người.

- Yên tâm, nếu có thể ổn định thì ta sẽ trở lại mang muội ra ngoài lang bạt. Hiện tại con đường phía trước mênh mông, sợ liên lụy muội.

Lý Khinh Ngữ nói:

- Biết rồi, ta chờ ca.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ôm cái nào.

- Ừ.

Lý Thiên Mệnh vuốt đầu Lý Khinh Ngữ, nói đến thật lạ, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng ở trong lòng hắn hoàn toàn không có ý nghĩ xấu xa gì với Lý Khinh Ngữ, như thể nàng là muội muội ruột, máu mủ tình thâm.

Cuối cùng là . . .

Mắt Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong giao nhau.

Lý Thiên Mệnh nói thẳng:

- Tiểu Phong, chuyến đi này hung hiểm, không rõ sống chết, ta không muốn cho ngươi đi theo ta.

Lý Mộ Dương đã nói rõ ràng nguy cơ, trước khi thành thần mà bị kẻ truy sát tìm được thì sẽ chết rất thảm.

Đây là phiêu lưu lớn, hắn đã mang theo Khương Phi Linh, nói thật lòng, hắn không muốn lại kéo Tiểu Phong vào trong nguy hiểm không thể chống lại như vậy.

Trừ phi có chút manh mối nào đó.

Dạ Lăng Phong hơi siết chặt hai nắm đấm, cúi đầu cắn răng nói:

- Thiên Mệnh ca, ngươi nói sao thì ta làm như vậy.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi muốn đi Thái Cổ Thần Vực không?

Dạ Lăng Phong đáp:

- Hơi muốn, nhưng ta tôn trọng suy nghĩ của ngươi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thôi thì như vầy, ta đi Thái Cổ Thần Vực xem trước, nếu có chút manh mối, tình huống tốt đẹp thì ta trở về tìm ngươi.

Dạ Lăng Phong kích động gật đầu:

- Tốt!

Nhìn ra được Dạ Lăng Phong rất muốn đi theo.

Bình Luận (0)
Comment