Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 838 - Chương 838 - Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn

Chương 838 - Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn
Chương 838 - Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn

Lý Thiên Mệnh sốt ruột nói:

- Nương, đừng, đừng như vậy, nam nhi không dễ rơi lệ, người làm như vậy khiến nhi giống như cô nương, mất mặt lắm, không cách nào tạo dựng uy tín ở trước mặt tiểu đệ.

Huỳnh Hỏa vừa lau nước mắt nước mũi vừa nói:

- Ai là tiểu đệ của ngươi hả?

Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:

- Ngươi khóc cái gì?

Gà lửa đáp:

- Đây cũng là nương của ta!

- . . . thua.

Vệ Tịnh còn chìm trong cảm xúc, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể ôm chặt nàng, khiến nàng bình tĩnh lại.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nương, kỳ thực nhi rất thông cảm cho người, nhi tử lớn lên anh võ như vậy, không thể ngắm lâu chút, mỗi ngày phải cùng ông già thối chạy trốn, số của nương thật khổ.

Lý Mộ Dương lườm qua:

- Ngươi nói cái gì?

- Xì!

Vệ Tịnh bật cười.

Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:

- Nương thật là dễ bị chọc cười, dễ dụ như vậy hèn gì ở đông Thần Vực bị người nói dăm ba câu lừa đi.

Vệ Tịnh nói:

- Mau khép miệng của ngươi lại đi, con nít thì biết gì, ta như vậy gọi là tình yêu!

- Chậc chậc!

Lý Thiên Mệnh và gà lửa cùng ngoác mồm cười, vẻ mặt ám muội.

Vệ Tịnh dặn dò:

- Đối xử tốt với Linh Nhi cô nương, người ta mười sáu, mười bảy tuổi đi theo ngươi chạy khắp nơi, bất chấp cả mạng sống của mình, không được lăng nhăng, biết chưa? Tuy tộc Thiết Thiên trộm bất cứ thứ gì, nhưng không đi tới nơi nào là trộm tim nơi đó.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Phụ thân, nương nói có đúng không?

Lý Mộ Dương hắng giọng:

- Khụ khụ, đó là tự nhiên.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nhi biết rồi, nếu không phải người quá cô đơn thì đã không yêu một tấm gương.

Lý Mộ Dương và Vệ Tịnh toát mồ hôi lạnh.

Rõ ràng là không khí sinh ly tử biệt mà bị Lý Thiên Mệnh cứng rắn khuấy đục, có thể nhịn không cười thành tiếng đã là cao siêu rồi.

Vệ Tịnh nghiêm túc nói:

- Thiên Mệnh, thân phận của Linh Nhi cô nương có thể bảo đảm cho ngươi ở trong Thái Cổ Thần Vực có chút cơ sở và che chở, nhưng phải biết sử dụng linh hoạt, đừng chọc người ghen ghét, bị người ám toán, ngươi hiểu ý của ta không?

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Hiểu.

Thần thể của Khương Phi Linh gọi là Hiên Viên Hi, là thượng thần thứ mười của Viêm Hoàng đại lục, vị thượng thần thứ hai trong Thái Cổ Thần Vực.

Lý Thiên Mệnh muốn xuyên qua Tử Linh Thiên Tiệm thì cần đến Thái Cổ Thần Vực, Tử Linh Thiên Tiệm có nguy hiểm, nếu không cần thiết thì tuyệt đối đừng qua lại nhiều lần.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Phụ thân, nương, hai người hiểu biết bao nhiêu về Thành Vĩnh Sinh Thế Giới, và nhóm người Hỗn Độn Thần Đế?

Lý Mộ Dương nói:

- Không thể nói, ngươi hãy tự thăm dò, thí dụ như tìm phần khác của Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp.

- Rõ rồi!

Xem ra Thành Vĩnh Sinh Thế Giới ở cùng cấp bậc với kiếp thứ nhất của Lý Mộ Dương.

Phần cuối cùng của Luân Hồi Gương ở Thành Vĩnh Sinh Thế Giới, hơn nữa trong Thành Vĩnh Sinh Thế Giới còn có kết giới Luân Hồi có thể định vị Luân Hồi Gương, rõ ràng giữa hai bên có dính líu gì.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Xử lý kết giới Luân Hồi như thế nào?

Lý Mộ Dương đáp:

- Ngươi giữ đi, chờ ngươi thành thần, sử dụng định vị thì ta sẽ phát hiện, có lẽ đến lúc đó chúng ta có thể gặp lại nhau.

- Vậy thì phải chờ lâu rồi.

Lý Thiên Mệnh thật sự hiểu ra rằng lần này từ biệt phải chờ thật lâu mới gặp lại.

Thậm chí rất có thể là cách biệt giữa sống và chết.

Lý Mộ Dương cắn răng nói:

- Thiên Mệnh, đời này kiếp này, phụ tử chúng ta đầu đội trời chân đạp đất, cùng nhau đối mặt hạo kiếp diệt thế này. Nếu có một ngày chúng ta thật sự thành công thì chúng ta nhất định không oán không hối hận!

Lý Thiên Mệnh lặp lại bốn chữ này:

- Không oán không hối.

Trước mắt Lý Thiên Mệnh vẫn còn dày đặc sương mù, nhưng vì dính líu đến sợi chỉ nhân quả, nếu trong óc của hắn xuất hiện từ liên quan nào thì rất có thể sẽ bị kẻ truy sát thôi diễn.

Lý Mộ Dương nói chuyện rất cẩn thận, vòng qua căn bản nhưng cho Lý Thiên Mệnh biết mấu chốt.

Lý Mộ Dương thấy đã đến Đạo Cung, chốt câu:

- Thiên Mệnh, sau khi đi qua Tử Linh Thiên Tiệm hãy làm theo lời ta nói.

- Vâng, nhi nghe.

Lý Mộ Dương trịnh trọng nói:

- Vì Linh Nhi, ta đề nghị ngươi đi Thái Cổ Thần Vực, chín Thần Vực mới có đủ tài nguyên cho ngươi có vốn liếng thành thần. Vì tiết kiệm thời gian và tinh lực, phỏng chừng ngươi rất khó trở về nơi này. Nhưng nơi đây có Lý Vô Địch tọa trấn, tộc Cửu Minh đã chết, ngươi có thể yên tâm. Ngươi và bọn họ sau này còn cơ hội gặp mặt. Ngươi đi Thái Cổ Thần Vực, trước khi thành thần, ngươi cần làm một việc then chốt trước đã.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Là chuyện gì?

- Thái Cổ Thần Vực do Thái Cổ Thần Tông chấp chưởng, dưới tông môn Thái Cổ Thần Tông phong ấn một thứ gọi là Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, nếu chiếm được con mắt này thì con mắt thứ ba của ngươi mới xem như thành hình. Đây là ta bố cục tặng quà cho ngươi. Nếu lấy được Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, nó có thể che giấu sự tồn tại của ngươi, tăng thêm xác suất sống sót, càng cho ngươi có thủ đoạn của Thái Cổ Tà Ma. Thứ này thuộc về tà vật, trước mắt Thái Cổ Thần Tông tuyệt đối sẽ không cho nó xuất thế, ngươi muốn có được nó thì phải dốc hết sức. Nó cực kỳ quan trọng với ngươi, bởi vì nó cho ngươi tăng thêm xác suất thành thần từ năm phần trở lên, nếu có thể thì nhớ là phải gắng hết sức lấy nó!

Lý Thiên Mệnh nhìn con mắt thứ ba trên tay trái:

- Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn? Đã biết, nhớ rồi.

Lý Mộ Dương nói:

- Tộc Thiết Thiên chúng ta phải cướp con mắt Thái Cổ Tà Ma thì mới có thủ đoạn trộm trời cướp đạo thật sự, càng có thể ẩn giấu bản thân, chờ ngươi có được con mắt đó mới tính là tộc Thiết Thiên chân chính!

Lý Thiên Mệnh trợn to mắt hỏi:

- Vậy người trực tiếp tặng cho nhi là được rồi?

Lý Mộ Dương nói:

- Mơ đẹp nhỉ, nếu ta tặng cho ngươi thì ngươi sẽ bị kẻ truy sát tóm cổ ngay.

Thì ra là vậy.

Phải khiến mọi thứ trở thành trùng hợp thì mới không thể tính nhân quả, không tra ra được?

Nghe như thế giới này cực kỳ lớn, mới cần dùng phương thức này truy sát một người.

Dù sao người này đã trải qua mười kiếp luân hồi, ai biết y sẽ sống lại ở góc nào đó?

Mấy thứ này quá huyền diệu, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không hiểu được, chỉ có thể răm rắp làm theo lời của Lý Mộ Dương.

Vậy là Lý Thiên Mệnh đặt Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn làm mục tiêu đầu tiên.

Lý Mộ Dương nói:

- Ta vào Đạo Cung, đánh thức Vi Sinh Vân Tịch, từ biệt tại đây đi.

- Vâng.

Nên chảy nước mắt, nên dặn dò điều gì thì đã làm rồi.

Ly biệt là thống khổ bất đắc dĩ nhất trên thế giới, Lý Thiên Mệnh không muốn làm bọn họ khó chịu, nên hắn chỉ đứng yên tại chỗ, mỉm cười, khiến mình đứng càng thẳng hơn.

Vệ Tịnh vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Lý Thiên Mệnh mấy lần.

Lý Thiên Mệnh kêu lên:

- Nương!

Vệ Tịnh lại quay đầu, lệ chảy thành dòng:

- Gì vậy?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nhi muốn làm con một, hai vị đừng sinh thêm.

- . . .

Vệ Tịnh nín khóc mỉm cười.

- Yên tâm đi, ngươi là nhi tử bảo bối duy nhất của ta, ta làm nương đã mệt rồi.

- Sau đó?

Vệ Tịnh đá lông nheo:

- Muốn làm nãi nãi.

- Ha ha!

Vệ Tịnh nghiêm túc nói:

- Đùa với ngươi một chút, ngươi tốt nhất hãy kiềm chế, ít nhất trước khi gia đình chúng ta tìm được đường sống thì đừng mang theo hài tử chạy lung tung.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Đã biết.

Khương Phi Linh túm làn váy nói:

- Ta . . . ta còn chưa gả mà.

Vệ Tịnh nói:

- Nói gì thế, Linh Nhi, ngươi đã là vật trong túi của ta, Tịnh di nhận nhi tức phụ là ngươi rồi, không chạy được. Ngươi hãy chờ, đợi chúng ta chuẩn bị đầy đủ lễ hỏi rồi sẽ kêu Thiên Mệnh phong cảnh cưới ngươi!

Lý Thiên Mệnh phục.

Trên thế giới này có bà bà nào trực tiếp nói người yêu của nhi tử là vật trong túi của nàng không?

Rất bá khí.

Bình Luận (0)
Comment