Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 837 - Chương 837 - Thù Không Đội Trời Chung (Tt)

Chương 837 - Thù không đội trời chung (tt)
Chương 837 - Thù không đội trời chung (tt)

- Mặc kệ kẻ truy sát là cái thứ gì, dính liếu đến cái gọi là sợi chỉ nhân quả thì nhi phỏng chừng hai người cũng không thể nói rõ ràng cho nhi nghe. Nhưng không sao, nhân quả của nhi không quen cuộc sống êm ả, số phận kích thích như vậy mới hợp khẩu vị của nhi.

- Tiếp theo, cứ quất thoải mái, bão tố ập đến dữ dội vào, có ngày nhi sẽ mang theo gia đình tuấn nam mỹ nữ chúng ta chân chính nghịch thiên cải mệnh, mặc kệ kẻ đó là ai đều chết hết đi! Giống như tộc Cửu Minh vậy, đoạn tử tuyệt tôn cho ta!

Gà lửa nằm sấp trên đầu rồng của Lam Hoang, hào hùng tuyên bố:

- Nói cũng phải, không ngờ lai lịch của Kê gia ghê gớm như vậy. Nhưng mà, tọa kỵ thấp kém Lý Thiên Mệnh tuy hơi xấu nhưng vẫn là nhà mình, ai muốn động vào tọa kỵ nhà chúng ta, Kê gia sẽ liều mạng với chúng! Dù là thượng thần gì đó, ta đâm kiếm vào mông thì cũng phải phun máu!

- Nhàm chán, Meow buồn ngủ, thành thần gì đó còn không bằng ngủ một giấc, nguyên khí tràn đầy rồi tính tiếp.

Lời nói của Lý Mộ Dương khiến mọi người kinh tâm động phách, chỉ riêng mèo con nghe mà ngáp lên ngáp xuống.

Còn về bé rùa bự, nó đang hì hục tăng tốc, hưởng thụ khoái cảm đón gió phá sóng, dọc đường chỉ biết la xông lên, hò dô!

Nhìn một người ba thú không bị kẻ truy sát dọa sợ, Lý Mộ Dương và Vệ Tịnh đều không thể tin được.

Vệ Tịnh hỏi:

- Các ngươi thật sự không sợ?

- Nương, vấn đề không phải sợ hay không mà là người ta muốn giết nhi, hại người nhà của nhi, nhi không có sự lựa chọn. Gần đây nhi trải qua nhiều điều, biết một đạo lý đơn giản là đối mặt cường địch, sợ hãi và đều là trong lòng yếu hèn, dù sao đều phải chết, vậy hãy dốc hết sức ra, nhất định không để người mình yêu, người yêu mình thấy thất vọng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nhi chẳng những tin tưởng vào bản thân, cũng tin tưởng Huỳnh Hỏa, Meow Meow và Lam Hoang, chúng ta đều là huynh đệ ruột, chúng ta không sợ chết. Hành hạ đáng sợ hơn Càn Đế gấp một vạn lần đúng là dọa sợ nhi, nhưng đối với nhi, nếu mất đi chúng nó, mất đi mấy người thì đã đau gấp vạn lần rồi.

Lý Mộ Dương nói:

- Nghe hay lắm, Thiên Mệnh, mệnh của ngươi khác với ta, một số hình thức tư duy của ta còn dấu vết của tộc Thiết Thiên, ta hy vọng ngươi dùng phong cách và ý chí khác đi khai thác cuộc đời khác biệt.

- Trên thế giới này còn tộc Thiết Thiên khác không?

- Không còn.

Lý Mộ Dương hít sâu một hơi, khóe mắt giống như gương ướt lệ.

- Gia gia, nãi nãi của ngươi, tất cả thành viên trong tộc của ta vì yểm hộ ta, vì chặt đứt liên lụy, đều đã . . . mất.

Lý Mộ Dương vốn không muốn nói, nhưng Lý Thiên Mệnh đã hỏi.

Những tuyệt vọng và thống khổ trở lại con tim khiến Lý Mộ Dương cực kỳ khó chịu.

Lý Thiên Mệnh hít sâu, nói:

- Nhi biết, ghi nhớ.

Diệt tộc?

Đây đúng là thù không đội trời chung!

Bây giờ Lý Thiên Mệnh sâu sắc hiểu những gặp gỡ trong Đông Hoàng Cảnh dường như không đáng là gì.

Nếu có thể cùng phụ mẫu mười kiếp luân hồi, giấu trời qua biển, tìm được đường sống, đó mới thật sự là nghịch thiên sửa mệnh!

Lý Mộ Dương từng nói bọn họ chỉ là một tộc bình phàm, nhưng dựa vào thiên phú đặc biệt làm ra chuyện huy hoàng nhất trong lịch sử.

Vậy chẳng khác nào một con cá nhỏ thay đổi dòng chảy sông hồ?

Lý Thiên Mệnh không thể không nhìn Lý Mộ Dương bằng ánh mắt kính nể, phụ thân như vậy là niềm tự hào lớn nhất cuộc đời.

Y là tộc Thiết Thiên đối kháng kẻ truy sát, là Lý Mộ Dương của Kỳ Lân cổ tộc không sợ đối kháng lại Càn Đế, càng là Mộ Dương trong Diễm Đô, trung can nghĩa đảm, chém giết năm nhi tử của Lâm gia.

Y có rất nhiều thân phận, nhưng y chưa từng thay đổi.

Tính cách của y khác với Lý Vô Địch, y gồng gánh nhiều hơn, có lẽ y từng là nhân vật nhỏ, nhưng y anh dũng không sợ hãi, khí phách kinh thiên. Suốt đời Lý Thiên Mệnh sẽ không quên trên chiến trường Viêm Hoàng ở Diễm Đô, y một người một kiếm khí phách đánh quần hùng Lôi Tôn Phủ.

Lý Vô Địch là hào kiệt lỗ mãng, còn y là anh hùng hiệp khách!

Lý Thiên Mệnh nhìn sang Vệ Tịnh.

Hắn còn có một thắc mắc, thế là lên tiếng hỏi:

- Nương, người có quan hệ gì với Thiên Mệnh công chúa Khương Linh Tịnh của Càn Đế?

Nay xem ra lúc trước hiển nhiên là Càn Đế giết Khương Linh Tịnh rồi giá họa cho Lý Mộ Dương.

Chân tướng là hai người bị Càn Đế giết, Lý Mộ Dương không thành công cướp đi Luân Hồi Kính.

Vệ Tịnh nói:

- Nàng là kiếp thứ mười của ta.

Lý Thiên Mệnh ngơ ngác hỏi:

- Người cũng mười kiếp luân hồi?

- Đúng rồi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Người thuộc tộc Thiết Thiên?

Vệ Tịnh lắc đầu, nói:

- Không phải.

- Vậy người là . . .?

Vệ Tịnh trả lời:

- Ta là Luân Hồi Gương.

- Ôi mợ!

Lý Thiên Mệnh xoe tròn mắt, nhìn Vệ Tịnh từ trên xuống dưới, lạc giọng hỏi:

- Nương, người không phải con người?

- Cái tên ranh mãnh này, ăn nói kiểu gì?

Vệ Tịnh nhéo vành tai Lý Thiên Mệnh, tức giận nạt:

- Không phải con người thì sao sinh ra ngươi được?

- Vậy là sao?

Vệ Tịnh nói:

- Ta là kính linh của Luân Hồi Gương, ta yêu hắn, mang theo hắn mười kiếp luân hồi, trước kia ta không phải con người, nhưng bây giờ thì đúng rồi.

Lý Thiên Mệnh bần thần nói:

- Ôi mợ, bỗng thấy cảm động quá, đây là tình yêu thần tiên kiểu gì, quả thực là nhét thức ăn cho chó vào miệng của ta!

Thiên ý luân hồi, người yêu mười kiếp.

Một người anh dũng chịu chết, trộm trời trộm đất, sửa đổi lịch sử vạn cổ.

Một kính thì đến chết vẫn chung thủy, mang theo y mười kiếp luân hồi, chỉ vì tìm được đường sống.

Khương Phi Linh rơi lệ như mưa:

- Ta khóc rồi.

Lý Thiên Mệnh khen nức nở:

- Rất máu chó.

Vệ Tịnh quắc mắt lên:

- Nói thêm câu nữa coi?

Lý Thiên Mệnh khuất phục nói:

- Mẫu thượng đại nhân thói xấu, nhi không dám.

Mọi người vui cười.

Đây không phải gia đình bốn người, là gia đình bảy người.

Nếu cộng thêm bảy con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ chưa ấp trứng ra thì nên là gia đình mười bốn người.

Số phận của bọn họ sẽ như thế nào?

Lý Thiên Mệnh không biết.

Cái gọi là số phận tựa như ngọn núi cao to lớn đè trên đầu của Lý Thiên Mệnh, đập hắn đầu rơi máu chảy.

Nhưng nếu hắn muốn tiếp tục chống đỡ thì phải đi tiếp.

Hắn âm thầm thề, về sau mỗi một bước đều sẽ như điên dại.

Vì gia đình này, vì những người mình yêu tha thiết, hắn cam nguyện gánh chịu mọi đau khổ, đến chết vẫn bất khuất.

. . .

Sắp đến Thập Phương Đạo Cung.

Lý Mộ Dương kéo tay Lý Thiên Mệnh, lại nắm tay Vệ Tịnh, ba bàn tay chồng lên nhau.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Sắp ly biệt rồi sao?

Trùng phùng quá ngắn ngủi, sắp chia lìa rồi, nói thật, trong lòng Lý Thiên Mệnh rất khó chịu.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn chính thức nói chuyện với phụ thân.

- Phải tách ra thì chúng ta mới có đường sống. Ta và nương của ngươi sẽ hút tầm mắt của kẻ truy sát cho ngươi, để ngươi có cơ hội thành tựu thượng thần. Ngươi nhớ kỹ, thượng thần trong Viêm Hoàng đại lục là Đạp Thiên Chi cảnh.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Đã nhớ.

Hắn nắm chặt tay của phụ mẫu, hắn thiệt tình không muốn thả ra, nói nhiều lời hào hùng dõng dạc, nhưng vào lúc này lại yếu đuối rơi giọt lệ.

Đây hoàn toàn không phải phong cách của hắn, hắn không ngờ chính mình không bị kẻ truy sát dọa sợ, lại bị cuộc chia tay làm rơi lệ.

Lý Thiên Mệnh cười gượng gạo:

- Ngại quá, phát huy thất thường, để nhi điều chỉnh lại đã.

Hắn nghiêng đầu lau khóe mắt ướt nước.

Vệ Tịnh ôm chầm hắn, khóc lớn:

- Thiên Mệnh!

Đây là nhi tử mà nàng một tay nuôi lớn suốt hai mươi năm, để hắn cõng đại kiếp nạn sống chết như vậy, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy được.

Trước đó nàng cố gắng kiềm nén mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment