Giọng Lý Thiên Mệnh khàn khàn hỏi:
- Phụ thân nói tất cả truyền thừa là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ?
Đây là bí mật lớn nhất trên người của Lý Thiên Mệnh, hắn sớm biết chúng đến từ phụ thân ruột của mình.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Chúng nó rốt cuộc là cái gì?
Đám Huỳnh Hỏa cũng rất muốn biết điều này.
- Truyền thuyết kể rằng, mỗi khi thiên đạo mất đi, luân hồi đi đến cuối thì trong giới vực vô tận sẽ sinh ra mười con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.
- Chúng nó có thân thể to còn hơn thần vực, nơi chúng nó đi qua là trời sụp đất nứt, thời không đảo điên, hằng tinh suy vong, chúng sinh bị nạn.
- Sau khi hủy diệt thế giới cũ chúng nó sẽ mất tích, từ đây thiên địa tái sinh, dựng lại trật tự, sinh mệnh sống lại, thế giới mới sinh ra.
Giọng của Lý Mộ Dương như hồng chung, ánh mắt nóng cháy nhìn Lý Thiên Mệnh, nói ra một đoạn lời này.
Lý Thiên Mệnh chớp chớp mắt:
- Hủy diệt thế giới, xây dựng trật tự mới?!
Phải công nhận, mọi thứ hôm nay Lý Mộ Dương nói đều rất mơ hồ.
- Đúng vậy, Thiên Mệnh!
Lý Mộ Dương đè vai Lý Thiên Mệnh, trầm giọng nói:
- Hài tử, kiếp trước của ta đến từ một tộc kỳ lạ nhất trên thế gian này, chúng ta từng rất thấp hèn, nhưng chúng ta đấu trí đấu dũng với thần ma trên trời, cự thú ngân hà, chúng ta bình phàm, nhưng chúng ta càng kỳ diệu vô cùng! Ngươi phải nhớ kỹ, Lý Mộ Dương này hay Lý Thiên Mệnh nhà ngươi, chúng ta đều đến từ tộc Thiết Thiên! Chúng ta trộm trời, trộm thần, trong lịch sử vĩnh hằng thế gian chưa từng ngừng lại kỳ tích mà tộc Thiết Thiên chúng ta đã sáng tạo!
Lý Thiên Mệnh câm nín hỏi:
- Tộc Thiết Thiên là gì? Mang nghĩa trộm đồ sao?
Giọng Lý Mộ Dương như vọng từ chín tầng trời, đánh vào tâm hồn:
- Đúng vậy! Chúng ta trộm tất cả mọi thứ trên đời, trộm hồn thần ma, trộm mệnh của thiên địa, trộm năm tháng vạn cổ, trộm vũ trụ trời sao, càng trộm thái cổ hỗn độn!
Lý Thiên Mệnh giơ cánh tay hắc ám của mình lên:
- Bằng bàn tay này?!
Lý Thiên Mệnh nhớ ra bàn tay này có thể phá tất cả kết giới thiên văn mà mình gặp được.
- Nó là căn bản để tộc chúng ta sáng tạo kỳ tích!
Lý Mộ Dương nhếch môi cười nói:
- Thiên Mệnh, kiếp thứ nhất của vi phụ rất bình phàm, nhưng ta từng sáng tạo kỳ tích vĩ đại nhất, huy hoàng nhất trong lịch sử của tộc chúng ta! Hiện tại ngươi chưa thể biết, nhưng sẽ có một ngày ngươi thấy kiêu ngạo vì ta, ngươi sẽ biết ta dùng thân thể bình phàm phá hỏng âm mưu hủy diệt thương sinh vạn giới!
- Là sao ạ?
Lý Mộ Dương cười to bảo:
- Vào phút mấu chốt, phụ thân của ngươi trộm đi thứ đáng sợ nhất thế giới này! Vì nó mà ta bị tru sát tám lần, mỗi một lần đều chết rất thảm, nhưng ta chung quy dựa vào mười kiếp luân hồi, không ngừng biến đổi mệnh cách mới sống đến hôm nay. Mãi đến ngày nay, thành tựu huy hoàng nhất cuộc đời ta còn ở trên người của ngươi!
Lý Mộ Dương rất tự hào.
Lý Thiên Mệnh hơi hiểu lời của y.
Kẻ truy sát, âm mưu, bị giết tám lần, mười kiếp luân hồi, tìm được đường sống!
Đây là quyết đoán cỡ nào, rung động đến tâm can biết bao?
Tuy Lý Thiên Mệnh không nói, nhưng hắn thấy tự hào vì có phụ thân như vậy, còn nhiều chi tiết mà hắn không biết, nhưng từ lời nói của Lý Mộ Dương để lộ tự hào và oanh liệt đã để lại cảm xúc sâu sắc cho hắn.
- Thiên Mệnh, ta không dám đến gần ngươi, ta chỉ có thể nói xin lỗi với ngươi, bởi vì mười kiếp luân hồi vẫn bị phát hiện, có lẽ ta đã thua. Ta chỉ có thể dời nguy hiểm lên người của ngươi, nếu ngươi có thể giải quyết Càn Đế thì ta có thể không chạm mặt với ngươi, bởi vì nó liên quan đến nhân quả va chạm, kẻ truy sát rất có thể dựa vào đó mà tính ra sự tồn tại của ngươi. Nếu vậy thì chúng ta sẽ thua trắng tay, ngươi chắc chắn phải chết!
Trong mắt Lý Mộ Dương không lộ ra tình cảm gì nhiều, nhưng Lý Thiên Mệnh thấy sự bất đắc dĩ và lo lắng của y.
Hèn gì y luôn quanh quẩn gần Thần Đô nhưng không một lần hỗ trợ, mãi đến khi Lý Thiên Mệnh suýt bị Hiên Viên Húc giết chết thì y mới ra tay.
Hiện tại phụ tử đã gặp nhau, Lý Thiên Mệnh rốt cuộc hiểu tại sao y muốn chính mình lập tức đi lên con đường chạy trốn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nhi chỉ cần đi Tử Linh Thiên Tiệm là được?
Lý Mộ Dương nghiêm túc nói:
- Không đơn giản như vậy, ta đã diễn toán một con đường chạy trốn cho ngươi. Đầu tiên, ngươi cần trong vòng nửa tháng tới Tử Linh Thiên Tiệm, ở đó có lực trường đặc biệt, có thể che chắn sợi chỉ nhân quả trên người của ngươi. Kẻ truy sát quá xa xôi, bọn họ chỉ có thể dựa vào sợi chỉ nhân quả để suy đoán tồn tại của ngươi. Ngươi chỉ cần thông qua Tử Linh Thiên Tiệm một lần là sợi chỉ nhân quả sẽ xếp lại từ đầu.
- Cái quỷ gì? Không nghe hiểu, trên người của nhi có sợi chỉ nào à?
Lý Thiên Mệnh cúi đầu xem, không thấy gì cả.
Lý Mộ Dương trừng hắn một cái:
- Đây là khái niệm bên trên thượng thần, dính đến vận mệnh và nhân quả thì sao ngươi có thể trông thấy?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Không thấy thì thôi, dù sao nhi cứ làm theo lời của phụ thân là được. Sau đó thì sao?
Lý Mộ Dương vội nói:
- Ngươi không thể cứ luôn dựa vào cách cắt đứt sợi chỉ nhân quả để ngăn chặn mối liên quan với ta được, cho nên ngươi nhất định phải tu thành thượng thần! Trở thành thượng thần thì ngươi mới lột xác thần hồn, triệt để chặt đứt phàm trần, cắt đứt liên hệ với kiếp thứ mười của ta. Đến khi đó, gia đình ba người chúng ta mới thật sự che trời qua biển, tìm được đường sống!
Lý Thiên Mệnh ngẩn ngơ:
- Tu luyện thành thần?!
Nên biết, nguyên lịch sử Viêm Hoàng đại lục chỉ mới sinh ra mười thượng thần, không lẽ Lý Mộ Dương trải qua sự tình ở ngoài đại lục?
Lý Mộ Dương gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có giới hạn thời gian không?
Lý Mộ Dương nói:
- Càng sớm càng tốt, ta đánh giá không chính xác, thời gian càng lâu thì càng nguy hiểm.
- Ôi mợ, áp lực hơi bị lớn, để nhi bình tĩnh lại đã.
Lý Thiên Mệnh bình tâm xuống, qua một khoảng thời gian mới sắp xếp lại sự tình rõ ràng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Phụ thân, có nghĩa là nhi không làm theo lời của người hoặc bị tìm được thì sẽ mất đi Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ? Gia đình ba người chúng ta đều sẽ chết?
Giọng của Lý Mộ Dương hơi thê lương, hoặc nên nói là bi tráng:
- Thú bản mệnh của ngươi sẽ hoàn toàn rời khỏi ngươi. Ba chúng ta không đơn giản là chết, bọn họ căm thù ta, nếu chúng ta bị bắt thì không có năng lực phản kháng, kết cục của chúng ta sẽ thảm hơn Càn Đế gấp một vạn lần.
Lý Thiên Mệnh thè lưỡi nói:
- Hiểu rồi, làm ăn trộm sẽ bị đập chết chứ gì?
Vệ Tịnh ở bên cạnh trợn trắng mắt nói:
- Không khí nghiêm túc như vậy mà ngươi còn giỡn được, cái tên nhóc quậy!
- Ha ha, điều tiết không khí thôi mà.
Lý Thiên Mệnh cười cười, nói:
- Dù sao bây giờ chưa chết, không ai có thể ngăn cản gia đình ba người chúng ta vui vẻ hòa thuận, đúng không nào? Vui lên đi!
Lý Mộ Dương và Vệ Tịnh liếc nhau, bật cười.
Vệ Tịnh nói:
- Thiên Mệnh, nói bậy rồi, là gia đình bốn người mới đúng.
- A, vậy ta . . .?
Khương Phi Linh ngơ ngác nghe bọn họ nói chuyện, sau đó cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt.
Nói thật, Lý Mộ Dương nói ra chuyện như vậy nhưng không tránh mặt Khương Phi Linh, rõ ràng là xem nàng như người nhà.
Không khí nhẹ nhàng một ít, Lý Thiên Mệnh hít sâu một hơi, gật đầu, nói:
- Phụ thân, nương, nhi biết rồi, vì gia đình bốn người chúng ta, đã nhiều lần thoát chết, nhi nhất định sẽ liều cả mạng sống, đặt việc tu luyện thành thần thành mục tiêu hàng đầu, ngày nào chưa thành thần thì ngày đó sẽ không nghỉ ngơi!