Trên lưng Lam Hoang.
Mắt Vệ Tịnh sáng ngời, cười tủm tỉm nói:
- Linh Nhi cô nương, thật tốt.
Khương Phi Linh căng thẳng nói:
- Tịnh di khỏe, đã lâu không gặp.
Vệ Tịnh nói:
- Chúng ta biết đại khái chuyện phát sinh trong thần táng, sau này ngươi nhớ bảo hộ Thiên Mệnh nhà chúng ta nhé.
Khương Phi Linh nghệch mặt ra:
- Bảo hộ?
Vệ Tịnh mỉm cười, không nói tiếp, bởi vì lúc này Lý Thiên Mệnh và Lý Mộ Dương đứng đối diện nhau.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Phụ thân, bắt đầu từ đâu?
Ánh mắt Lý Mộ Dương hiền hòa nói:
- Từ Luân Hồi Gương đi, dù sao ngươi tò mò về nó.
Lý Thiên Mệnh ở trong mắt Lý Mộ Dương sau khi trải qua báo thù ở Chu Tước quốc, nghịch thiên sửa mệnh trong Đông Hoàng Cảnh, cộng thêm tranh bá đẫm máu tại Thần Quốc, hắn đã hoàn toàn trưởng thành, hình thành một nhân cách ý chí kinh thiên.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Luân Hồi Gương? Chẳng phải nó tên là Luân Hồi Kính sao?
- Ngươi xem đây.
Lý Mộ Dương phất hai tay, trong đôi mắt trái và phải của y bay ra một tấm gương, sau đó hợp nhất thành gương có hai mặt, còn có viền làm bằng thanh đồng, trông cực kỳ cổ xưa.
Lý Mộ Dương nói:
- Của ta tên là Luân Hồi Gương, của tộc Cửu Minh tên Luân Hồi Kính thì từ đầu đến cuối chỉ có một mặt.
- Chúng nó có quan hệ gì?
Lý Thiên Mệnh biết Càn Đế dùng Luân Hồi Kính gieo Luân Hồi Ấn cho Vi Sinh Vân Tịch và Lý Vô Địch, nghe nói chỉ có Luân Hồi Kính mới cởi bỏ được, nhưng Lý Mộ Dương dùng Luân Hồi Gương này cởi bỏ Luân Hồi Ấn.
Giờ ngẫm lại phải chăng liên quan đến Luân Hồi Gương dung hợp Luân Hồi Kính bị vỡ?
Lý Mộ Dương nói:
- Luân Hồi Kính là một phần của Luân Hồi Gương, trong thần táng được đến kết giới Luân Hồi thật ra định vị là Luân Hồi Gương chứ không phải Luân Hồi Kính.
Lý Thiên Mệnh ngây người cả buổi.
Mất cả buổi thì ra kết giới Luân Hồi thật sự có hiệu quả, nhưng gắn kết với Luân Hồi Gương chứ không phải Luân Hồi Kính.
Tộc Cửu Minh vẫn cho rằng kết giới Luân Hồi vô dụng, nhưng không ngờ cố ý vô tình thật sự định vị được chỗ của Lý Mộ Dương. Chẳng qua Càn Đế cho rằng Lý Mộ Dương đã chết, càng cảm thấy đây là trò cười, chưa từng để bụng.
Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ, nhìn chăm chú vào Lý Mộ Dương, hỏi:
- Phụ thân, Luân Hồi Gương của người có quan hệ gì với thần táng? Hoặc nên nói có quan hệ gì với Thành Vĩnh Sinh Thế Giới?
Lý Mộ Dương đáp:
- Có quan hệ. Nói thật, Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp của ngươi, còn có Thập Phương Trấn Ma Trụ đều giống như Luân Hồi Kính, là một phần của một loại vật thần tạo hóa. Luân Hồi Gương là cấp bậc vật thần tạo hóa.
Tức là ba chữ Luân Hồi Gương cấp cao hơn Luân Hồi Kính, Đông Hoàng Kiếm.
Luân Hồi Kính là một phần của Luân Hồi Gương, vậy thì Đông Hoàng Kiếm rất có thể là thuộc về binh khí nào đó mạnh hơn của Hỗn Độn Thần Đế.
Lý Thiên Mệnh ngơ ngác hỏi:
- Điều này nói lên người trừ Kỳ Lân cổ tộc ra còn có thân phận càng mơ hồ?
Nếu không thì tại sao Lý Mộ Dương có được Luân Hồi Gương?
Y nghe năm chữ Thành Vĩnh Sinh Thế Giới đều không tỏ ra ngạc nhiên, điều này nói lên y tuyệt đối biết tòa Ma Thành kia.
Lý Mộ Dương cầm Luân Hồi Gương, vô cùng nghiêm túc mà cô đơn nói:
- Có thể nói như vầy, có lẽ ngươi nghe thì thấy ảo, nhưng sự thực thì Mộ Dương ở Thiên Phủ là kiếp thứ mười của ta, Lý Mộ Dương ở Kỳ Lân cổ tộc là kiếp thứ chín của ta, trước đó ta còn có tám kiếp luân hồi.
- Kiếp thứ mười? Mười kiếp luân hồi?
Đầu óc Lý Thiên Mệnh ù đặc, hỏi:
- Phụ thân, vậy tương đương với người chín lần chết rồi sống lại? Không lẽ trước kia người cũng là thượng thần?
Lời Lý Mộ Dương nói giống như lời lừa đảo của thầy bói bịp, Lý Thiên Mệnh cảm giác chính mình rất khó tin tưởng.
Lý Mộ Dương nói:
- Thiên Mệnh, ngươi sai rồi. Thượng thần cũng không thể nào chuyển kiếp luân hồi, thần chết là tịch diệt, vĩnh hằng thế gian. Chỉ có Luân Hồi Gương mới khiến ta mười kiếp luân hồi. Trong đó, luân hồi kiếp thứ chín, ta ở Thần Quốc đụng phải mảnh nhỏ cuối cùng của một mặt kính, tiếc rằng lần trước ta không thể lấy được nó. Dù sao luân hồi sẽ mất trí nhớ, mỗi kiếp của ta đều dùng hết sức lực cả đời đi tìm ký ức của mình. Hiện tại kiếp cuối cùng, Luân Hồi Gương rốt cuộc đầy đủ.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:
- Nhi nghe không hiểu.
Lý Mộ Dương nói:
- Không hiểu là bình thường, thế gian ức vạn năm, không vài người có thể hiểu được bí mật của Luân Hồi Gương.
- Tóm lại người dựa vào bảo bối này luân hồi mười kiếp. Chiến trường Trầm Uyên đông Thần Vực rốt cuộc là sao? Tại sao nhi là nhi tử kiếp thứ mười của ngươi? Kiếp thứ mười người là Dương thúc của ta, người là lưu manh thối ở đông Thần Vực, bỏ lại nương của nhi hai mươi năm, trước đó thì giả làm thanh mai trúc mã?
Lý Thiên Mệnh mới nói xong đã bị Vệ Tịnh lườm, quả nhiên là mẫu thân ruột.
Lý Mộ Dương lúng túng nói:
- Chuyện này . . . nói ra thì dài dòng.
- Vậy người hãy nói ngắn gọn.
- Được rồi, Thiên Mệnh, từng chữ ta sắp nói ra ngươi phải nhớ cho kỹ, dùng thái độ nghiêm túc nhất của ngươi nghe ta nói chuyện!
Đôi mắt như gương của Lý Mộ Dương bỗng trở nên vô cùng nóng cháy đốt mắt của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh thu lại vẻ cợt nhả, tâm trạng hoàn toàn chìm xuống:
- Phụ thân nói đi, ta nghe.
- Nói ngắn gọn là dựa theo kế hoạch ban đầu và sắp xếp thì kiếp thứ mười này, lúc ta hai mươi mấy tuổi sẽ trực tiếp thức tỉnh ký ức mười kiếp luân hồi. Ta vốn định dựa vào mười kiếp luân hồi chân chính tìm được đường sống. Nhưng không ngờ kiếp thứ mười thức tỉnh ký ức vẫn không trốn thoát bàn tay của kẻ truy sát.
- Vào lúc ta tuyệt vọng nhất, ta chọn đưa hết truyền thừa cho ngươi, sau khi kết thúc ta phong lại ký ức mười kiếp, lại trở thành Mộ Dương, quên tất cả, tránh né truy sát, bởi vậy mới vắng vẻ mẫu tử các ngươi hai mươi năm.
- Thiên Mệnh, đây là hành vi bất đắc dĩ, ngươi phải hiểu thấu. Bắt đầu từ lúc Lý Mộ Dương này ở kiếp thứ nhất có được mấy thứ kia thì ta cả đời luôn lẩn trốn, mãi đến hiện tại, gia đình ba người chúng ta vẫn đặt một chân vào cửa quỷ!
Từng chữ của Lý Mộ Dương như lửa đốt Lý Thiên Mệnh da đầu tê dại.
Lý Thiên Mệnh biết việc này, Vệ Tịnh từng nói Lý Mộ Dương né tránh truy sát, tình cờ gặp gỡ nàng trong chiến trường Trầm Uyên.
Sau một đêm ân ái thì có Lý Thiên Mệnh.
Về sau Lý Mộ Dương một mình chạy trốn rồi bặt tin luôn, thì ra y lại phong ký ức mười kiếp, biến trở về phó phủ chủ Thiên Phủ Mộ Dương.
Mãi đến một năm nay mới lại thức tỉnh ký ức.
Nhưng phỏng chừng y nhớ lại ký ức Lý Mộ Dương của Kỳ Lân cổ tộc trong kiếp thứ chín trước, rồi mới dần thức tỉnh thứ khác.
Ở đông Thần Vực, Vệ Tịnh không nhận ra y, còn chắc chắn y không phải Mộ Dương, có lẽ vì khi ấy y thức tỉnh ký ức mười kiếp, với ý chí mạnh mẽ của y thì rất dễ khiến Vệ Tịnh xem y như một người khác.