Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 834 - Chương 834 - Luân Hồi Mười Kiếp, Tìm Được Đường Sống

Chương 834 - Luân hồi mười kiếp, tìm được đường sống
Chương 834 - Luân hồi mười kiếp, tìm được đường sống

Khi Lý Thiên Mệnh trở về, Lý Mộ Dương và Càn Đế đối diện nhau.

Lý Mộ Dương đứng, Càn Đế thì quỳ.

Lý Mộ Dương nói:

- Ta định thu hồn phách của ngươi và Đế Thú, cho ngươi vĩnh viễn bất tử, suốt kiếp chịu đựng cô độc, ngươi có thời gian vô tận suy nghĩ cuộc đời, suy ngẫm quan hệ giữa người, thiên, đạo.

Giọng Càn Đế mờ mịt:

- Trên cõi đời việc đáng sợ nhất là cô độc. Ngươi lợi hại, chỉ có ngươi hiểu ta. Ta sợ.

Giờ phút này, Càn Đế mới thật sự sợ hãi.

Lý Mộ Dương nói:

- Hãy hưởng thụ đi, đây là ngươi nên nhận được, một mình ngươi chuộc tội cho toàn tộc của ngươi.

Lý Thiên Mệnh nghe mà rợn tóc gáy.

Cô độc vô tận là như thế nào?

Một người tỉnh táo ở trong không gian kín.

Một ngày thì còn kiên trì được.

Nhưng nếu không có lúc kết thúc thì thật là ác mộng.

- Nhân quả tuần hoàn, đều có báo ứng, thiên đạo như vực sâu, ngươi chỉ hiểu một chút bèo bọt, đừng bao giờ phí công đo lường thiên đạo. Ngươi suy tư trong trăm năm cô đơn liền biết cái gì là thiên đạo, suy tư nghìn năm sẽ biết cái gì gọi là thiên phạt. Suy tư vạn năm sẽ biết thế gian vĩnh hằng, ngươi chỉ là hạt bụi bé nhỏ không đáng kể. Phàm nhân tầm thường chỉ xứng run rẩy quỳ rạp. Ngươi là con kiến mà muốn nghịch thiên?

Giọng của Lý Mộ Dương sâu thẳm, lời y nói hoàn toàn siêu thoát cảnh giới của Càn Đế.

- Đông Dương Càn, nói theo lời của ngươi thì ngươi chỉ là một con cá dưới thiên đạo, ngươi còn dám ăn cá, ngươi kêu thiên đạo ăn cái gì?

Lời của Lý Mộ Dương làm Càn Đế rung động trợn trắng mắt.

- Ta . . . ta . . .

Thân thể Càn Đế co giật.

Sợ hãi lớn nhất trên nhân gian là bộ dạng này của lão.

Lý Mộ Dương ngoắc phương xa:

- Tịnh Nhi, qua đây nào.

Một nữ nhân nhẹ nhàng bước tới.

Lý Thiên Mệnh và Càn Đế đều ngẩn ngơ.

Càn Đế suýt rớt tròng mắt:

- Tịnh Nhi, ngươi cũng không chết, ngươi dã . . . chuyển thế trọng sinh?

Nàng nói:

- Ừ, rất may mắn chỉ có một kiếp có gút mắt với ngươi, ta hận ngươi.

Nàng chính là Vệ Tịnh!

Nhưng ở trong mắt Càn Đế thì nàng là Khương Linh Tịnh?

Chuyển thế trọng sinh?

Đầu óc Lý Thiên Mệnh rối nùi, hắn rất cần Lý Mộ Dương nói rõ ràng mọi thứ cho hắn nghe.

Bao gồm tại sao y không xuất hiện sớm hơn?

- Hận! Hận!

Càn Đế quỳ sấp trên mặt đất, lệ rơi như mưa.

Lý Mộ Dương nói:

- Đừng cảm khái, ngươi có nhiều thời gian. Nói từ biệt đi.

- Đông Dương Càn.

Vệ Tịnh không muốn nhìn Càn Đế, vai nàng run nhẹ, nói:

- Tạ ơn nuôi dưỡng của ngươi, nhưng ngươi tội đáng muôn chết.

- Ư ư . . .!

Càn Đế phát ra tiếng khóc đứt ruột đứt gan, thê thảm ngã trên mặt đất.

Bùm!

Lý Mộ Dương một chưởng vỗ xuống đầu Càn Đế, bóp một luồng khói trắng bỏ vào trong hai mắt của mình.

Càn Đế, kết thúc.

Giống như Lý Mộ Dương đã nói, lão sẽ vĩnh viễn cô độc.

Hiên Viên Húc chết vì bị đâm trăm thương, đối với Càn Đế đó là sự may mắn khó thể tưởng tượng.

Lý Thiên Mệnh hít sâu một hơi.

- Nương!

Hắn nước mắt lưng tròng.

- Thiên Mệnh!

Vệ Tịnh giang hai tay ôm Lý Thiên Mệnh vào lòng.

Cái ôm này xa cách đã lâu, suốt kiếp khó quên.

Sinh tử luân hồi, còn được bao lâu mới có cái ôm ấm áp như vậy.

Ánh mắt Lý Mộ Dương nghiêm túc:

- Thiên Mệnh.

Vệ Tịnh nói:

- Kêu phụ thân.

Lý Thiên Mệnh dứt khoát kêu lên:

- Phụ thân.

Hắn biết, tiếp theo hai người chắc chắn sẽ nói cho hắn biết đáp án.

Lý Mộ Dương gật đầu:

- Ừm!

Sau đó Lý Mộ Dương vươn tay ra đặt lên vai Lý Thiên Mệnh, gằn từng chữ:

- Lần này ta xuất hiện ở bên cạnh ngươi là làm hỏng việc lớn, ngươi chỉ có một canh giờ từ biệt bọn họ, sau đó lập tức đi Tử Linh Thiên Tiệm mới có thể tránh né một đại kiếp nạn sống chết!

Lý Thiên Mệnh ngây ra tại chỗ.

Càn Đế và Đế Thú đều gặp trừng phạt khủng bố theo như lời miêu tả của Lý Mộ Dương, mọi người, bao gồm Lý Mộ Dương và Vệ Tịnh, cùng nhau trở về Thập Phương Đạo Cung.

Trên đường đi.

Dường như Lý Mộ Dương dùng đôi mắt như gương của mình trừ bỏ Luân Hồi Ấn trên trán Lý Vô Địch.

Lý Vô Địch tỉnh lại, đã không có gì đáng lo.

Lý Vô Địch nhìn thấy Lý Mộ Dương trước, rồi mới thấy mọi người đều ở, còn lành lặn tay chân.

Thế là Lý Vô Địch biết Càn Đế và Hiên Viên Húc đã tiêu đời.

Lý Vô Địch vỗ đùi Lý Mộ Dương, cười to bảo:

- Huynh đệ, ngươi giỏi lắm, sớm biết ngươi ghê gớm, nhưng không ngờ ngươi thật sự có thể đi ra, cố gắng xoay chuyển! Khuyết điểm duy nhất là xuất hiện quá muộn, hại ta không thể tận mắt quan sát ngươi lên mặ . . . đại sát tứ phương, để học tập một ít kinh nghiệm.

Lý Thiên Mệnh rối rắm:

- Hai người quen nhau?

Lý Mộ Dương đáp:

- Đã gặp mặt một lần, ta còn xin Vô Địch huynh đệ một ít bảo bối. Thiên Mệnh, là ta ủy thác hắn, dặn hắn đừng nói cho ngươi biết hành tung của chúng ta.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Là lúc mà hai người bắt đầu du lịch?

Lý Mộ Dương gật đầu, nói:

- Đúng vậy!

Lý Vô Địch hỏi Dạ Nhất và Bạch Mặc đại khái về tình huống vừa rồi, y nghe nói nhóm Lý Mộ Dương còn có chuyện quan trọng thì vội bảo:

- Thiên Mệnh, lão tử trên trời rớt xuống của ngươi đã nhặt về mạng nhỏ, mặc kệ ta đi, gia đình ba người mau tâm sự với nhau.

Lúc nãy Lý Mộ Dương nói câu kia với Lý Thiên Mệnh, hiển nhiên thời gian gấp gáp, vừa cứu Lý Vô Địch về, gia đình ba người đã ngồi trên Lam Hoang, đi đường nước về Thập Phương Đạo Cung.

Đương nhiên, còn có Khương Phi Linh đã cởi bỏ Phụ Linh.

Lúc này trở về Thập Phương Đạo Cung, một mặt là để Lý Mộ Dương cởi bỏ Luân Hồi Ấn cho Vi Sinh Vân Tịch, thứ hai là để Lý Thiên Mệnh từ biệt người thân, bằng hữu trong Thần Quốc.

Bình Luận (0)
Comment