Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 833 - Chương 833 - Đế Hoàng Chân Chính (Tt)

Chương 833 - Đế Hoàng chân chính (tt)
Chương 833 - Đế Hoàng chân chính (tt)

- Lý Thiên Mệnh, bạn nhỏ, ta nói ngươi quá non! Ta hôm nay có thể chết, nhưng ngươi cũng sẽ chịu hành hạ suốt kiếp, chết không có chỗ chôn!

Tiếng cười của Càn Đế điên cuồng, khi nói câu đó thì trong tay lão xuất hiện một quyển thiên văn thư dày nặng.

Xem độ dày thì ít nhất ngũ tinh.

Thiên văn thư ngũ tinh là vật vô giá, giá trị của nó cao gấp mấy lần kết giới huyết kiếp.

Càn Đế dùng máu của mình dẫn động, uy lực khủng bố của nó đột nhiên khóa Lý Thiên Mệnh.

- Đấu với ta? Ngươi là thiên tài tuyệt thế, xứng làm đối thủ của ta, thậm chí khiến ta tuyệt vọng, nhưng ngươi vẫn phải chết!

Khi Càn Đế nói chuyện đã kích hoạt thiên văn thư ngũ tinh, nguy hiểm chết chóc buông xuống.

Khương Phi Linh căng thẳng nói:

- Đó là Thần Hồn Tịch Diệt Thư!

- Ồ.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, hắn không có phản ứng mạnh gì, mà là như thiêu thân lao đầu vào lửa xông về phía Càn Đế.

Oong oong oong!

Thái Nhất Tháp xuất hiện trên đầu Càn Đế, nặng nề trấn áp đầu của lão.

Càn Đế chỉ có thể dùng Minh Hà Cổ Kiếm chống đỡ, sau đó dùng Thần Hồn Tịch Diệt Thư chỉ hướng Lý Thiên Mệnh.

Càn Đế nhếch môi cười, cười càn rỡ, trông rất sung sướng:

- Tạm biệt, Lý Thiên Mệnh.

Trong đôi mắt dần tối của lão thấy Thần Hồn Tịch Diệt Thư hóa thành vô hình, nháy mắt khóa chặt Lý Thiên Mệnh, ùa vào thức hải.

Càn Đế cơ hồ có thể tưởng tượng linh hồn của Lý Thiên Mệnh bị tru sát ngay tại chỗ, ngã xuống đất chết thảm.

Oong!

Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên nhắm mắt lại, giống như đã trúng chiêu.

Nhưng giây sau, hắn mở mắt ra, uy lực của Vạn Kiếp Kiếm và kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng tăng vọt đến đỉnh.

Thần Hồn Tịch Diệt Thư?

Dao động được Thần Hồn Tháp không?

- Lấy loại thiên văn thư công kích linh hồn này làm át chủ bài đối phó ta, ngươi già lú lẩn rồi!

Một kiếm kinh thiên của Lý Thiên Mệnh chém tới khi Thái Nhất Tháp đè chặt Càn Đế.

Một kiếm kinh diễm thiên địa!

Bùm!

Thái Nhất Tháp đè xuống trán Càn Đế.

Phập!

Đông Hoàng Kiếm xuyên thủng Thánh Cung của Càn Đế.

Thân kiếm thô to đâm xuyên qua người Càn Đế.

Xoẹt!

Rút kiếm ra, linh khí thiên địa điên cuồng trút xuống.

- A! Lực lượng của ta! Lực lượng của ta!

Đầu của Càn Đế vỡ ra, đôi mắt đầy máu, lão vươn tay đè Thánh Cung, nhưng hoàn toàn không làm nên chuyện gì.

Bùm!

Hai chân Càn Đế quỳ xuống đất, quỳ ở trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Nếu không phải Lý Thiên Mệnh khiến linh hồn kiếp phó tạm rút đi thì Càn Đế đã bị Thái Nhất Tháp đè thành thịt nát.

Lý Thiên Mệnh giơ tay túm tóc Càn Đế, bắt lão ngẩng đầu lên:

- Đây không phải lực lượng của ngươi, đây là tội mà ngươi đã phạm.

Càn Đế nhìn Lý Thiên Mệnh, vẫn cười:

- Ha ha!

Lão cố giơ Minh Hà Cổ Kiếm lên để chém Lý Thiên Mệnh.

Nhưng kiếm chém vào bả vai Lý Thiên Mệnh mà không thể cứa vào thịt.

- Cảm giác làm phàm nhân như thế nào? Hoặc nên nói cảm giác làm cá nhỏ như thế nào?

Lý Thiên Mệnh cười nhạt hỏi:

- Lão quỷ, ta chuyên môn chuẩn bị cần câu cho ngươi, giờ để ngươi nếm thử, ta chờ cơ hội này đã lâu lắm rồi!

Lý Thiên Mệnh lấy một cần câu ra từ nhẫn tu di, đây là thánh thú binh, lưỡi câu khá sắc bén.

Lý Thiên Mệnh lấy lưỡi câu đâm vào môi Càn Đế, vung cần câu, treo Càn Đế lên, ném vào trong Trạm Lam Hải Ngục của bé rùa bự.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cần câu liên tục quất xuống nước.

Bộp!

Càn Đế đập xuống đất, sau khi Thánh Nguyên tan biến, máu thịt của lão bắt đầu lão hóa, tóc hoa râm, mọc nếp nhăn, lưng còng, thậm chí còn có da đốm mồi.

- Ngươi rất sợ chết đúng chứ? Sợ lão thị không? Yên tâm, tiếp theo ngươi muốn chết cũng chết không được!

Đã từng bày mưu lập kế câu cá, hiện giờ lại như con cá bị Lý Thiên Mệnh câu lên.

Càn Đế trợn to mắt thẫn thờ nhìn Lý Thiên Mệnh.

Khi thật sự mất lực lượng, rơi vào tuyệt vọng thì Càn Đế có thể hội mới.

Hiện tại lão đã biết cái gì gọi là tuyệt vọng!

Lý Thiên Mệnh túm tóc trắng của lão xách trên tay.

Lão nhân này đã hấp hối, Lý Thiên Mệnh lo mình lỡ tay giết chết.

- Càn Đế, Luân Hồi Kính vỡ nát, con cháu của ngươi chết sạch, cuộc đời còn lại của ngươi chỉ xứng sống trong ác mộng. Bây giờ ta hỏi ngươi, ý chí thượng cổ hoàng tộc mà ngươi nói đó đã bị chúng ta giẫm ở dưới chân, hóa làm bột mịn chưa? Hiện tại, tương lai, mảnh đất này không còn Tương Liễu Cửu Anh của ngươi, mọi thứ của các ngươi chỉ xứng bị người đời sau đại thóa mạ, nguyền rủa! Ngươi còn lừa mình dối người nói với ta là suốt đời bất diệt sao?!

- Ngại quá, các ngươi đã bị diệt.

Bốp bốp bốp!

Ba cái tát liên tục đánh Càn Đế đầu óc tỉnh táo hơn.

Càn Đế vẫn đang cười:

- Ha ha!

- Cười cái gì?

- Không sao cả, Hiên Viên Húc sẽ giết sạch các ngươi.

- A, ngươi còn ôm hy vọng với hắn à? Vậy hãy nhìn qua bên kia xem?

Càn Đế mờ mịt quay đầu, lưỡi câu còn ghim môi của lão, trông bộ dáng của lão thật tội nghiệp.

Nhưng loại tội nghiệp này là mỉa mai lớn nhất với thiên địa chính đạo.

Càn Đế trông thấy . . .

Hiên Viên Húc quỳ ở trước mặt Lý Mộ Dương, cúi đầu nôn ra máu, Luyện Ngục Yêu Long bị xé thành hai khúc.

Máu chảy lai láng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tiểu Phong, trông chừng giúp ta một chốc, đừng để lão chết.

- Biết.

Dạ Lăng Phong đứng ở trước mặt Càn Đế.

Lý Thiên Mệnh đi hướng chỗ Lý Mộ Dương.

Càn Đế hỏi:

- Ngươi là . . . Nhiên Hồn tộc?

- Đúng vậy!

- Có cảm tưởng gì?

Dạ Lăng Phong đáp:

- Rất sướng.

Càn Đế cười to bảo:

- Ha ha, nhưng tộc của ngươi chịu tội ít hơn hoàng tộc chúng ta, chúng ta vẫn được lợi. Tiền bối các ngươi chết không nhắm mắt.

Dạ Lăng Phong nói:

- Ngươi sai. Đầu tiên, tiêu diệt Cửu Minh của ngươi là tâm nguyện duy nhất của tiền bối của ta, đã hoàn thành. Thứ hai, Thiên Mệnh ca sẽ cho ngươi trả giá đắt gấp nghìn lần, vạn lần, ngươi chờ đi.

Tuy Dạ Lăng Phong không tự tay giết bao nhiêu thượng cổ hoàng tộc, nhưng lần đó kết giới Thập Phương Trấn Ma cố gắng xoay chuyển, còn có quyết chiến hôm nay Dạ Lăng Phong đều cống hiến nhiều sức lực.

Nếu không có Dạ Lăng Phong thì sao Đạo Cung có thể giết ngược lại thượng cổ hoàng tộc?

Nếu bàn về công lao thì Dạ Lăng Phong tuyệt đối có công lớn.

. . .

Lý Thiên Mệnh đứng ở trước mặt Hiên Viên Húc.

Lý Mộ Dương nói:

- Ta đã phế Thánh Cung, giao người cho ngươi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Luân Hồi Kính vỡ, nghĩa phụ của ta và cung chủ có thể tỉnh lại không?

Lý Mộ Dương đáp:

- Được, giao cho ta.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chút gặp lại.

- Ừ, ta qua đó trước.

Lý Mộ Dương nói rồi đi hướng Càn Đế.

Ân oán của y đều tập trung trên người Càn Đế.

Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Húc đối diện.

Vẻ mặt Hiên Viên Húc sầu thảm, run cầm cập nói:

- Ngươi dám giết ta, người của Thái Cổ Thần Vực ta tuyệt đối sẽ đồ diệt toàn tộc các ngươi!

Lý Thiên Mệnh âm trầm lạnh lùng cười:

- Mới rồi ngươi vênh váo lắm mà? Suýt giết ta, còn đâm nghĩa phụ của ta một thương.

Hiên Viên Húc buồn bã nói:

- Người trẻ tuổi, nói điều kiện đi, chừa cho ta con đường sống, ta mang ngươi đi Thái Cổ Thần Vực, cho ngươi ở bên kia một bước lên trời.

- Ta cần ngươi mang đi?

Lý Thiên Mệnh nhặt cây thương nằm dưới đất lên, hỏi:

- Đây là binh khí của ngươi?

Chín mươi chín sợi thánh thiên văn, rất tuyệt.

Hiên Viên Húc trợn to mắt hỏi:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Cả người Hiên Viên Húc co giật, Lý Thiên Mệnh hiện tại khiến gã cảm thụ được sợ hãi trí mạng.

Lý Thiên Mệnh lạnh nhạt nói, mặt không biểu cảm, như thể đang nói chuyện gì nhỏ bé không đáng kể:

- Người tổn thương ta một ly, ta trả lại gấp trăm lần. Ngươi đâm nghĩa phụ của ta một thương, hôm nay ta muốn đâm ngươi một trăm thương, cố gắng kiên trì đừng chết, cố chống đỡ thì ngươi có thể sống.

- Đừng, đừng . . . A!!!

Hiên Viên Húc đang nói thì đùi đã bị đâm thủng.

- Mới một thương thôi, gắng lên nào, đừng làm mất mặt Thái Cổ Thần Vực.

- A!

- A!

Sau một khắc đồng hồ.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ngươi tuyệt lắm, còn một thương cuối cùng.

Người dưới chân hắn đã chảy máu đầm đìa, thân thể thủng lỗ chỗ như tổ ong, không có sức nói chuyện, chỉ có lông mi còn giật nhẹ.

Hiên Viên Húc cảm nhận được tuyệt vọng và thê thảm.

Phập!

Lý Thiên Mệnh một thương đâm vào trái tim của Hiên Viên Húc, xoay người bước đi.

Hiên Viên Húc cuộn người lại, không còn nhúc nhích.

Bình Luận (0)
Comment