Kiếm Vô Ý hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, ta nghe nói ngươi ở Trạm Tinh Cổ Lộ rất được Thiên Ý Phồn Tinh ưu ái, mỗi lần đều có trên trăm đàn sao rơi xuống bên cạnh ngươi?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đúng rồi, tiền bối trân trọng, vinh hạnh không dám nhận.
Kiếm Vô Ý hỏi:
- Ngươi tham ngộ hết được sao? Có biết câu nhai nhiều không nát? Đây không phải việc tốt gì.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hiểu rồi, tông chủ, lần sau ta sẽ chú ý hơn.
Kiếm Vô Ý hỏi:
- Thích ứng thế nào?
- Tạm ổn, đệ tử Thần Tông đều rất nhiệt tình.
- Nhiệt tình?
Kiếm Vô Ý cười cười, nói:
- Được rồi, vậy ngươi hãy rèn luyện nhiều hơn.
Thật ra Lý Thiên Mệnh rất cảnh giác Kiếm Vô Ý, bởi vì hắn biết Kiếm Vô Ý khách khí với chính mình đơn thuần là vì tôn thần.
Cho nên, Lý Thiên Mệnh ở trước mặt Kiếm Vô Ý cần giữ đúng bổn phận, tuyệt đối không yêu cầu quá nhiều.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vâng, tông chủ.
Kiếm Vô Ý lấy ra một nhẫn tu di:
- Phải rồi, tôn thần kêu ta mang ít thứ đến.
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực, vươn tay cầm lấy.
Kiếm Vô Ý nét mặt sa sầm:
- Hưm?!
Lý Thiên Mệnh vội vàng phản ứng lại:
- Đa tạ tôn thần, đa tạ tông chủ!
Mới rồi hắn hơi lỗ mãng, quên tôn ti.
- Ngươi thật may mắn.
Kiếm Vô Ý cầm nhẫn tu di bằng hai tay đặt vào tay Lý Thiên Mệnh, đủ thấy gã tôn trọng Khương Phi Linh.
Đưa đồ xong Kiếm Vô Ý rời đi.
- Nha đầu này, mới tách ra sáu ngày mà đã tặng cho ta cái gì?
Lý Thiên Mệnh nôn nóng mở nhẫn tu di ra xem, trong khoảnh khắc suýt bị mù mắt.
- Ôi mợ!
Bên trong đầy ắp thánh tinh.
Đống này tổng cộng được bao nhiêu?
Không gian bên trong nhẫn tu di này siêu lớn, Lý Thiên Mệnh cảm giác thánh tinh trong này chất đống thành ngọn núi lớn.
Thánh tinh chỉ to cỡ hạt cơm mà chồng thành ngọn núi thì tài phú nhiều cỡ nào?
Lý Thiên Mệnh đếm nhanh, phát hiện bên trong còn kẹp một tờ giấy.
Lý Thiên Mệnh cầm lên xem, biết đây là chữ viết của Khương Phi Linh.
[Một ngày không gặp như cách ba mùa thu, còn hai mươi bốn ngày nữa mới có thể gặp mặt, ngày thật là khó đợi chờ. Nhớ ca ca, nhớ ca ca.
Sợ ca ca khát, đói, sợ người ta khi dễ ca ca, lại không dám nói lung tung, sợ bị lộ, sợ khiến Phương lão thái bà hoài nghi, thật nhức đầu!
Nghĩ mãi, quyết định đưa mười ức thánh tinh cho ca ca trước, về sau mỗi tháng đều có, xem như tiền tiêu vặt ở rể của ca ca, đây là ta trích từ tiền riêng của mình ra cho ca ca.
Lý Thiên Mệnh, không được lấy tiền của bản tôn thần đi tán gái, biết chưa?]
Trong dòng chữ toát ra nhớ nhung, hờn dỗi và . . . uy hiếp.
- Ôi, ngọt quá.
Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh nhấm nháp hạnh phúc ăn cơm mềm.
Gà lửa hưng phấn vỗ cánh:
- Một tháng mười ức? Tìm đâu ra phú bà như Linh Nhi? Ta không muốn nỗ lực, mau, đưa phương thức liên lạc cho ta!
Meow Meow ngáp dài:
- Kê ca, Meow cũng không muốn cố gắng, nhớ mang theo ta.
Huỳnh Hỏa khinh thường nói:
- Ngươi đã cố gắng khi nào?
- Đừng nói như vậy, nỗ lực dù bé như chân muỗi thì vẫn gọi là nỗ lực.
- . . .
Lý Thiên Mệnh không đếm nữa, mấy chục ức thánh tinh, biết đếm tới tháng năm nào?
Cứ tính theo đơn vị núi đi.
Lý Thiên Mệnh biết tại sao Khương Phi Linh có nhiều thánh tinh như vậy, phỏng chừng nàng mới đến cảnh giới Thánh, đối với nàng thì linh khoáng ôn hòa nhất là thánh tinh, đám người Phương Thanh Ly chắc chắn liều mạng tặng thánh tinh cho nàng, mong ước tôn thần sớm trở lại thần vị.
- Nha đầu này thật là không sợ nguy hiểm, còn nhét giấy vào trong này. Nghĩ tình nàng sợ ta nghèo, lần này bỏ qua.
Lần trước vội vàng từ biệt, một tháng Lý Thiên Mệnh chỉ có thể gặp nàng một lần, đợi tới lúc sẽ đi lĩnh bổng lộc ở rể, không cần Kiếm Vô Ý chuyển giao.
Nói thật, mười ức thánh tinh là rất nhiều, dù sao người nào có nhiều thánh tinh như vậy đã sớm sử dụng tiền cấp cao hơn.
Đặt ở dân gian Chu Tước quốc tương đương với lấy hàng ức tiền đồng ra hù người.
Bên Nhân Nguyên tông, tiền lưu thông vẫn là thánh tinh, vừa lúc thích hợp Lý Thiên Mệnh.
- Có thê tử tôn thần thật tốt, eo quấn tiền cỡ vạn, đi đường cũng mang theo gió.
Lý Thiên Mệnh vừa sảng khoái vừa thầm lo cho Khương Phi Linh.
- Khoảng thời gian này thật là vất vả Linh Nhi, muội ấy vừa phải đấu trí đấu dũng với bọn họ, vừa phải kiềm nén nỗi nhớ, muội ấy vốn chỉ là một tiểu cô nương.
Cho nên Lý Thiên Mệnh không cách nào trách Khương Phi Linh làm việc mạo hiểm như vậy.
Hắn chỉ có thể nghĩ rằngg:
“Mình cố gắng nhiều hơn nữa, nỗ lực thêm, đừng gây phiền phức cho muội ấy, để muội ấy thoải mái hơn.”
Lý Thiên Mệnh kêu ba con thú bản mệnh lại:
- Các huynh đệ, thê tử phát tiền, đi, ra ngoài tiêu tiền!
. . .
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa.
Lâm Tiêu Tiêu mở con mắt đỏ rực ra, nàng đang tu luyện đến phút mấu chốt, không muốn để ý tới.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lâm Tiêu Tiêu đành đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một cái đầu rồng màu nâu thô to hiện ra ở bên ngoài, hưng phấn nói:
- Tiêu Tiêu tỷ tỷ, ta muốn chơi với thú bản mệnh của tỷ!
Ù ù!
Giọng quá lớn, làm tóc của Lâm Tiêu Tiêu bay lên, khiến nàng rối bời trong gió.
Lâm Tiêu Tiêu biết đây là con thú bản mệnh thứ ba của Lý Thiên Mệnh.
- Không chơi, chúng ta bận tu luyện.
Lâm Tiêu Tiêu đóng cửa lại, lại nhập định.
Cốc cốc cốc!
Lại gõ cửa!
Lâm Tiêu Tiêu có một ít bất đắc dĩ, nàng lại lần nữa mở cửa.
Lúc này, bên ngoài xuất hiện đầu rồng màu lam, nó nhỏ giọng nói:
- Tiêu Tiêu tỷ tỷ, vừa rồi thực xin lỗi, giọng của ta quá lớn, lão đại của chúng ta phê bình ta rồi.
Nghe như gã đàn ông thô kệch bóp giọng the thé, kẹp đùi nói chuyện, làm Lâm Tiêu Tiêu nổi hết da gà da vịt.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lam Hoang hưng phấn nói:
- Ta muốn chơi với thú bản mệnh của tỷ tỷ, lão đại nói nó cũng là rồng, chúng ta có thể ấy ấy!
- Ngươi . . .!
Lâm Tiêu Tiêu choáng váng, đây không phải giở trò lưu manh sao!
Lam Hoang nghiêng đầu hỏi:
- Mà ấy ấy là cái gì vậy?
Lâm Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng ngây thơ vô số tội của bé rùa bự, bỗng nhiên khóe môi cong lên.
- Ta không biết, ngươi đi hỏi Lý Thiên Mệnh đi.
Khi nói chuyện, Lâm Tiêu Tiêu dẫn động không gian bản mệnh, lấy thú lớn màu đen ra ngoài.
- Lâm Tiêu Tiêu!
Thú lớn màu đen bị ném ra rất là bất mãn, muốn quay về không gian bản mệnh.
- Tỷ tỷ, đi ra quẩy nào!
Lam Hoang vươn đôi vuốt rồng chộp lấy đuôi của thú lớn màu đen kéo ra ngoài.
Mắt thú lớn màu đen đỏ ngầu nói:
- Ngươi buông tay cho ta!
Lam Hoang cười lớn:
- Ủa? Thì ra ngươi biết nói à? Lý Thiên Mệnh còn bảo ngươi đần hơn cả ta!
Kiến trúc trong đình viện rung rinh theo.
Thú lớn màu đen giật mạnh cái đuôi về, hung hãn trừng Lam Hoang:
- Đồ thiểu năng!
Thú lớn màu đen còn chưa nói chuyện thì Lam Hoang bỗng nhiên xông lên đụng vào người nó, hất bay nó.
Lam Hoang hưng phấn nói:
- Tỷ tỷ, ta thích chơi trò húc trâu, tỷ tỷ to con, mau lại đây quyết tử chiến với ta!
Lúc trước bé rùa bự hay cùng Hồn Ma đụng tới đụng lui trong phủ đệ Tinh Tướng.
Thú lớn màu đen bị ủi choáng váng, té lăng quay, nó tức điên rống to:
- Grao!
Bùm!
Lam Hoang lại húc đầu hất bay thú lớn màu đen.
- Ha ha, tỷ tỷ thích ta ủi lên cao không? Còn có thể cao hơn nữa này!
Bùm!
Bùm!
Trên bức tường, Huỳnh Hỏa khoanh cánh, trông thấy cảnh này thì cười gian:
- Thứ quỷ quái gì, để Quy đệ của ta ra tay thì sớm muộn gì cũng làm ngươi lộ ra nguyên hình.
Đương nhiên, trò này là do gà lửa nghĩ ra.
Trừ gà lửa còn có Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu đứng cạnh nhau.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Hai vật nhỏ này thật ngây thơ, hạnh phúc đúng là đơn thuần, chơi đùa ầm ĩ, hâm mộ chúng nó quá.
Lâm Tiêu Tiêu nghẹn cười cả buổi:
- Chơi đùa ầm ĩ?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy rất sướng, ma vật đến từ trời sao vực ngoại bây giờ bị thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh chơi mất hết mặt mũi, còn phải cố kiềm chế cảm xúc, dù sao thú lớn màu đen không mạnh bằng Lam Hoang.