- Thú bản mệnh này tên là gì?
Lâm Tiêu Tiêu trả lời:
- Huyết Hồn Lôi Ngục Ma Long.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thứ này mà cũng gọi là rồng à?
Lâm Tiêu Tiêu hỏi ngược lại:
- Vậy chứ con rùa đen của ngươi cũng gọi là rồng thôi.
- Mắt nàng mù rồi hay sao?
- Ngươi mới mù!
- Còn dám cãi?
- Không dám.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi có thể cho con thú bản mệnh này của ngươi thường xuyên tìm nó chơi không? Có thể chơi kích thích một chút.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được chứ, đều là bằng hữu tốt, nên như vậy.
Hắn đại khái xác định.
Lâm Tiêu Tiêu có thể từ Chu Tước quốc chạy đến Thái Cổ Thần Tông là dựa vào con thú bản mệnh này.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh đến tìm Lâm Tiêu Tiêu, thuận tiện thăm dò, tiếp theo sẽ cho Lam Hoang mỗi ngày bắt con Huyết Hồn Lôi Ngục Ma Long này ra chơi.
Hắn không tin sẽ không tìm ra bí mật của Lâm Tiêu Tiêu!
Hơn nữa . . .
Lý Thiên Mệnh nhìn ra được quan hệ của Lâm Tiêu Tiêu và thú bản mệnh này hơi lạ.
Hắn cảm thụ có tia nhìn nguy hiểm, ngước đầu lên, thấy Huyết Hồn Lôi Ngục Ma Long đang hung ác trừng mình.
Bùm!
Huyết Hồn Lôi Ngục Ma Long lại bị Lam Hoang hất bay ra ngoài.
- Hất lên cao, chơi vui!
Huyết Hồn Lôi Ngục Ma Long hú lên, hoàn toàn tan vỡ.
Lam Hoang nghiêm túc hỏi:
- Tỷ tỷ, Kê ca kêu ta hỏi tỷ tỷ có muốn làm bạn gái của Kê ca không?
Gà lửa toát mồ hôi hột:
- Tổ cha nó! Là bạn gái của ngươi, không phải ta!
- À à, tỷ tỷ có muốn làm bạn gái của ta?
- Ngu xuẩn, ngươi đi chết đi
- Không đồng ý? Bay cao nào!
- . . .
Ba tiểu ma đầu quậy xong rồi, Huyết Hồn Lôi Ngục Ma Long vẻ mặt ủ rũ mếu máo bò về.
Lý Thiên Mệnh chợt hỏi:
- Tiêu Tiêu, nàng có biết đường đến Cổ Phong Nhai không?
Trong Tam Nguyên Đạo Điển ghi chép Cổ Phong Nhai là nơi buôn bán trong Nhân Nguyên tông, năm mươi vạn đệ tử Nhân Nguyên làm chốn này cực kỳ vô cùng phồn hoa.
- Biết.
- Dẫn đường.
Lâm Tiêu Tiêu không biết nên nói cái gì:
- Tại sao chứ? Ta là nha hoàn của ngươi sao?
- Không nghe lời?
- Lát nữa ta cũng cho nàng bay cao.
- . . .
Có người dẫn đường thì khỏi phải đi lung tung.
Lý Thiên Mệnh hùng hổ nói:
- Những người này biên soạn Tam Nguyên Đạo Điển cái kiểu gì, không có trên bản đồ, lãng phí thời gian!
Kỳ thực, hắn tạm thời không muốn để Lâm Tiêu Tiêu rời khỏi tầm mắt. Là địch là bạn, nàng rốt cuộc đã buông xuống thù hận của Lôi Tôn Phủ hay chưa? Lý Thiên Mệnh không cách nào xác định.
Nếu giết người thì mọi việc chấm dứt.
Nhưng nếu Lâm Tiêu Tiêu chỉ muốn sống sót rồi khi không bị giết lầm thì không tốt chút nào.
. . .
Cổ Phong Nhai.
Nơi này đặt tên văn nhã, kỳ thực ầm ĩ mà hỗn loạn, cửa hàng ven đường trên cơ bản đều là đệ tử Nhân Nguyên tông kinh doanh.
Nói trắng ra là chỗ này là nơi giao dịch ngầm, ưu điểm là đồ tốt giá rẻ, cũng dễ moi được bảo bối.
Các thế lực đệ tử liên minh kiểm soát chỗ này.
Vẻ ngoài và khí chất của Lý Thiên Mệnh, Lâm Tiêu Tiêu đều không kém, nhưng Thần Tông đầy rẫy người kỳ dị, cộng thêm hai người không có danh tiếng gì, cảnh giới Thiên Chi Thánh cảnh đi ở trên đường, trên cơ bản không có người nhìn họ.
Nhân Nguyên tông quá lớn, mỗi người đều bận rộn việc của mình.
Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu đứng trước cửa hàng chiếm diện tích bao la.
Trên cửa treo một tấm bảng hiệu: Vĩnh Định Các.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đặt tên không tệ, bên trong có bán chiến quyết không?
- Bán.
- Ai mở tiệm?
Lâm Tiêu Tiêu trả lời:
- Người của Thái Cổ Hiên Viên thị, người đang quản lý Vĩnh Định Các hiện nay là người của Long Vũ Minh.
Thái Cổ Hiên Viên thị trải rộng nguyên Thái Cổ Thần Tông, Nhân Nguyên tông chỉ là một phần.
- Nàng biết nhiều nhỉ.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Muốn sinh tồn trong chỗ này thì phải biết nhiều thứ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Chẳng phải nàng không e ngại cái chết sao?
Lâm Tiêu Tiêu mím môi, không trả lời.
- Vào đi.
Vĩnh Định Các rất lớn, đây là nơi bán chiến quyết, vốn nên yên lặng, nhưng bên trong kỳ thực khá ồn ào.
Vừa mới tiến vào liền trông thấy một đám thiếu niên nam nữ tụ tập một chỗ cười đùa, bọn họ thảo luận về chuyện lý thú phát sinh trong Nhân Nguyên tông, nhắc đến ai đó gây ra việc đáng xấu hổ, rồi ôm bụng cười to, cực kỳ vui vẻ.
Bọn họ đều ở sau quầy, chắc là người trông chừng cửa hàng.
Trong cửa hàng có không ít đệ tử Nhân Nguyên đang tập trung chọn lựa chiến quyết.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Chọn xong trả tiền là được.
- Ừ.
Lý Thiên Mệnh bước vào trong đó.
Hắn nhìn lướt qua các kệ hàng, phát hiện trên mỗi cuốn sách dày đều đè lên một miếng ngọc thạch, mặt trên khắc tên chiến quyết.
Trên ngọc thạch có kết giới thiên văn loại nhỏ đặc biệt, hình như để phân biệt.
Lý Thiên Mệnh chỉ vào ngọc thạch, hỏi:
- Đây là cái gì?
- Ngọc giản chiến quyết.
- Có tác dụng gì?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Cầm ngọc giản chiến quyết mới có tư cách tu hành, sử dụng môn chiến quyết của Thái Cổ Thần Tông này.
- Không hiểu.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Cổ Phong Nhai bán tất cả chiến quyết đều đến từ Thái Cổ Thần Tông, đệ tử tông môn thông qua chấp hành các loại nhiệm vụ, cống hiến cho tông môn đổi lấy chiến quyết. Một số người không cần, hoặc dư dả thì sẽ gửi bán ở Cổ Phong Nhai. Có thể sao chép chiến quyết, tự truyền dạy. Thần Tông vì cấm tự ý sao chép chiến quyết nên quy định nắm giữ ngọc giản chiến quyết mới được tu luyện.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta hiểu rồi, nghĩa là ta vào đây mua không chỉ là một môn chiến quyết, quan trọng hơn nữa là quyền sử dụng chiến quyết? Nếu ta tu luyện một môn chiến quyết mà không có ngọc giản thì sẽ như thế nào?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Tu luyện cũng không sao, nhưng nếu sử dụng, bị người trông thấy sẽ bị Thần Tông phạt nặng. Dù sao chiến quyết, công pháp của một tông môn là gốc truyền thừa, đệ tử dùng công tích đổi lấy có thể tự mình tu luyện, hoặc bán đi, nhưng vĩnh viễn chỉ có một người được phép tu luyện, đó là người nắm giữ ngọc giản chiến quyết. Đệ tử được chiến quyết đều bị ghi vào sổ, nếu có người truyền ra ngoài tông môn, bị điều tra sẽ bị tông môn truy sát
Lý Thiên Mệnh nói:
- Lợi hại, quy củ nghiêm ngặt, Đông Hoàng tông so với bọn họ thì hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Pháp quy của tông môn có điều lệ trừng phạt rõ ràng đối với việc tự ý sao chép, truyền dạy chiến quyết, nhưng không nói cái gì là ngọc giản chiến quyết, phỏng chừng đây là thường thức của chín Thần Vực.
May mắn mang theo Lâm Tiêu Tiêu, nếu không đã chịu thiệt.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Bọn họ bảo hộ truyền thừa là nghiêm khắc nhất, đây là cơ sở của sự cường đại.
- Ừm, nên tóm lại là ta phải tùy thân mang theo ngọc giản chiến quyết, chứng minh ta có quyền sử dụng chứ gì.
- Đúng rồi.
- Chiến quyết ở đây đều là đệ tử khác ký gửi?
Lâm Tiêu Tiêu đáp:
- Có một số là vậy, có số khác là Vĩnh Định Các trực tiếp mua. Vĩnh Định Các do Long Vũ Minh điều hành, mặt mũi của bọn họ lớn nhất, tồn hàng nhiều nhất.
- Được rồi, vậy ta đi chọn.
Vĩnh Định Các rất lớn, Lý Thiên Mệnh đi dạo mấy điện đường, hắn phát hiện trên kệ hàng cơ bản đều là chiến quyết Thiên Thánh và Cổ Thánh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có chiến quyết Sinh Tử Kiếp cảnh không?
Lâm Tiêu Tiêu chỉ hướng mấy người trẻ tuổi còn đang cười rộn rã, nói:
- Sao ta biết, ngươi hỏi bọn họ đi.
Những người này làm việc trong cửa hàng nhưng không trông tiệm, rất là thoải mái.
Lâm Tiêu Tiêu bổ sung thêm:
- Bọn họ là người của Long Vũ Minh.
Lý Thiên Mệnh không quan tâm đó là ai, hắn không rảnh đi làm nhiệm vụ tông môn, bỏ tiền ra là cách tiết kiệm thời gian nhất.