Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 864 - Chương 864 - Liên Minh Đệ Tử Mạnh Nhất

Chương 864 - Liên minh đệ tử mạnh nhất
Chương 864 - Liên minh đệ tử mạnh nhất

Động tĩnh này nếu ở trong Thần Đô thì khá lớn, nhưng ở Thái Cổ Thần Tông thì chẳng đáng là gì.

Trong Nhân Nguyên tông thường xuyên có người thành tựu Cổ Chi Thánh cảnh, mọi người đã quen rồi.

- Tốc độ trưởng thành nhanh thật, nhưng còn chưa theo kịp ta.

Lý Thiên Mệnh chờ động tĩnh cách vách lắng xuống mới đi qua.

Trong phòng tu luyện cách vách, rất nhanh tiếng động lắng xuống, bụi mù trong thiên địa tán đi, mọi thứ trở về yên tĩnh.

Lý Thiên Mệnh vốn tưởng rằng Lâm Tiêu Tiêu sẽ đi ra, nhưng nửa ngày rồi vẫn không thấy ai, thế là hắn đẩy cửa ra, đi vào.

Chỉ thấy chỗ tối có một bóng người nằm sấp dưới đất, bờ vai gầy nhẹ run.

Lý Thiên Mệnh đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn:

- Làm gì vậy? Diễn bi kịch à?

Sắc mặt Lâm Tiêu Tiêu trắng bệch, uể oải, khóe môi đọng vết máu màu đen, dưới đất đã có một bãi máu.

Trên mặt của nàng có rất nhiều sợi tơ màu đen, trông như thể đầu của nàng sắp vỡ ra, môi tím lịm, hơi khô nứt.

Không chỉ khuôn mặt Lâm Tiêu Tiêu, bàn tay cũng vậy, cảm giác như toàn thân nàng sắp bị xé rách.

Hơi thở của Lâm Tiêu Tiêu rất yếu, ý chí tinh thần cực kỳ kém.

Lúc Lý Thiên Mệnh xuất hiện ở trước mắt, Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu ngoảnh mặt đi, dùng giọng nói khàn mà run rẩy bảo:

- Ngươi đừng tới đây, ra ngoài.

Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:

- Nàng đang đột phá Cổ Chi Thánh cảnh? Sao ta cảm giác giống như nàng ăn thuốc độc?

Lý Vô Địch đột phá Cổ Chi Thánh cảnh, thọ nguyên tăng vọt năm trăm năm, khí huyết và Thánh Nguyên đều tăng gấp đôi, đẳng cấp sinh mệnh lột xác. Còn Lâm Tiêu Tiêu, sau khi đột phá thì thảm thiết như trúng kịch độc.

Người không biết còn tưởng rằng nàng chịu đựng nhiều cực khổ, rốt cuộc sống sót.

- Ngươi đi, ngươi đi!

Lâm Tiêu Tiêu cắn răng, tính bò đi, nhưng bỗng thấy chóng mặt, nàng ngã xuống đất, ngất xỉu.

Dù đã xỉu nhưng ngón tay của nàng vẫn đang run.

- Giả chết sao?

Lý Thiên Mệnh đá Lâm Tiêu Tiêu một cái, nàng không nhúc nhích.

- Chết thật rồi à?

Lý Thiên Mệnh thăm dò, cảm giác nàng còn một hơi thở.

- Chuyện gì đây? Tu luyện mà có thể hành chết mình?

Hắn đứng ở bên cạnh, cảm giác cũng chẳng giúp được gì cho Lâm Tiêu Tiêu.

- Thôi, nằm dưới đất cũng kỳ, kiếm chỗ cho nàng nằm vậy, nếu không sống nổi cũng đừng trách ta.

Lý Thiên Mệnh tiến lên hai bước, bế Lâm Tiêu Tiêu lên.

- Thật nhẹ.

Hắn nhìn quanh một vòng, chỗ ở của Lâm Tiêu Tiêu bốn phía lạnh như băng, không có gia cụ gì, tự nhiên cũng không có chỗ nằm.

Lý Thiên Mệnh đành ôm Lâm Tiêu Tiêu về chỗ của mình, bên này có nhiều phòng, có dư đệm giường.

- Lạnh quá.

Lâm Tiêu Tiêu như đang nói mê, vùi vào người hắn, toàn thân run run.

- Nàng lạnh thì liên quan quái gì đến ta!

Lý Thiên Mệnh ném Lâm Tiêu Tiêu xuống đệm giường, xoay người rời đi.

Đi hai bước thì ngoái đầu nhìn nha đầu này co ro trên giường, môi tím lịm, trông cũng tội. Một mình, nhà tan cửa nát, chạy đến nơi tha hương này, sống kiểu như vậy, thật là chịu tội.

- Đắp cho nàng vậy.

Lý Thiên Mệnh ôm chăn ném lên người Lâm Tiêu Tiêu.

Lại đi hai bước, Lý Thiên Mệnh tự hỏi phải chăng mình hơi bị vô tình? Hắn đi ra ngoài, túm lấy Meow Meow đang chổng vó phơi nắng, mang về nhà.

Meow Meow khó chịu hỏi:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi muốn làm gì? Meow bận phơi trứng!

Lý Thiên Mệnh lườm mèo con:

- Coi chừng ông mặt trời đốt khét trứng của ngươi!

Hắn ném mèo con xuống bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu, nói:

- Sưởi ấm cho nàng.

Meow Meow nói:

- Không! Meow không bao giờ bán nhan sắc!

- Cho phép ngươi ngủ tới khi nàng tỉnh lại.

- Được rồi!

Lý Thiên Mệnh thấy mèo con đồng ý dứt khoát như vậy thì cảm giác mình chịu thiệt.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thôi, đừng đắp chăn làm gì, ngươi biến thành Đế Ma Hỗn Độn rồi trùm lên nàng đi.

- Lỡ đè chết nàng ta thì sao?

- Không cần ngươi ra tay, ta chôn.

Meow Meow cười gian:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi bạc tình như vậy, có phải sợ bị Meow bắt lấy nhược điểm không?

- Dẹp đi, lão tử thân ngay không sợ bóng xéo.

- Ngây thơ, Kê ca đã vẽ lại hình ảnh ngươi mới ôm kiểu công chúa.

- . . .

- Ngươi xong rồi, ha ha.

- Nói thêm câu nữa sẽ vặt trụi lông của ngươi!

. . .

Lâm Tiêu Tiêu nằm khoảng nửa ngày thì rời đi, Lý Thiên Mệnh vội vàng tu luyện, không quan tâm đến nàng.

Tiến trình hiện tại của hắn không tệ lắm, ba ngày lĩnh ngộ Thiên Ý từ Trạm Tinh Cổ Lộ và Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp, buổi tối thì luyện tập Cửu U Thần Ma Trảo.

Phỏng chừng là Nhân Nguyên Thánh Lệnh phát huy tác dụng, Hiên Viên Tích Tích không còn đến trêu chọc hắn nữa.

Đệ tử toàn bộ Nhân Nguyên tông dường như đang nỗ lực tiến lên phút cuối cho Minh Hội Chiến sắp tới, cơ bản đều bế quan.

Vậy là Thái Cực Phong Hồ yên tĩnh hơn nhiều.

Cứ như thế, mùa đông đến.

Ngày cảnh giới của Lý Thiên Mệnh đột phá đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ bát trọng thì trời nổi lên bạo tuyết.

Trong một đêm, nghìn núi bạc đầu.

Ngay cả Thái Cực Phong Hồ cũng đóng băng, nhiều kiến trúc xây ở đáy hồ phải chuyên môn mở đường hầm, một số có kết giới thiên văn ngăn cản không cho băng tuyết đến gần.

Bay trên trời cao nhìn bên dưới đóng băng vạn dặm, tuyết trắng xoá, toàn bộ thiên địa dường như thuần khiết hơn nhiều.

Đây mới là hình dạng đẹp nhất của Thái Cổ Thần Tông.

Thần Đô là đô thành nước, sông lớn giao thác nhau, Thái Cổ Thần Tông là đất nước của tuyết, tuyết lớn vần vũ.

Nghe nói tuyết ở Thần Tông khi đã rơi là phải sang năm mới ngừng. Giá rét thấu xương sẽ tàn phá khắp nơi, hoa tuyết bị gió thổi cắt vào da thịt cực kỳ đau đớn.

Lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, dù là Ngự Thú Sư có thánh thể cũng chưa chắc chống đỡ nổi.

Hôm nay, phong tuyết đan xen, phủ đầy đình viện của Lý Thiên Mệnh.

Lam Hoang đang trượt trên mặt tuyết, chơi vui ngất trời.

- Tới đệ bát trọng rồi, còn kém hai trọng cảnh giới là sẽ thành tựu Cổ Chi Thánh cảnh.

Lý Thiên Mệnh phỏng chừng ngày mình thành tựu Cổ Thánh sẽ không quá xa.

- Thực lực hiện tại miễn cưỡng xem như có thể đứng vững gót chân trong Nhân Nguyên tông, đã đến lúc tăng thêm thời gian ở lại Trạm Tinh Cổ Lộ.

Mục tiêu của Lý Thiên Mệnh rất đơn giản.

Gia nhập đệ tử minh hội, lọt vào tầng lớp quản lý.

Lý Thiên Mệnh còn nhớ Lâm Tiêu Tiêu từng nói muốn vào một đệ tử minh hội, tham gia Minh Hội Chiến.

Vì thế, Lý Thiên Mệnh đi tìm Lâm Tiêu Tiêu.

Gõ cửa nửa ngày không nghe đáp lại, Lý Thiên Mệnh tự đẩy cửa vào.

Một thiếu nữ áo đen nằm trên mặt đất lạnh băng.

Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì:

- Lại giả chết?

Lý Thiên Mệnh lại gần xem xét, tình huống của nha đầu này thảm hơn lần trước, tròng mắt sắp vỡ nát, đã hôn mê, trông như giãy giụa trước khi chết.

Tuy Lâm Tiêu Tiêu trải qua hành hạ không phải con người có thể chịu đựng, nhưng may mắn có lẽ vì thể chất nên một, hai ngày sau là khỏe mạnh.

Lâm Tiêu Tiêu và thú bản mệnh của nàng hình thành hệ thống tu luyện cộng sinh mới, nghĩa là nàng có được thể chất Huyết Hồn Lôi Ngục Ma Long.

Lý Thiên Mệnh đành kêu mèo con ra, sưởi ấm cho Lâm Tiêu Tiêu trong trời đất băng giá này.

Hai ngày sau, nàng đã khỏe lại.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Có phải nàng đột phá đến Cổ Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng?

Lâm Tiêu Tiêu gật đầu:

- Ừ.

Sau khi khỏe lại, Lâm Tiêu Tiêu trông giống một cao thủ Cổ Chi Thánh cảnh khí huyết bàng bạc hơn.

Lý Thiên Mệnh híp mắt hỏi:

- Mỗi lần nàng nửa chết nửa sống đều là vì đột phá?

- Đúng rồi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tu luyện thăng cấp là việc tốt, không có phương pháp thích hợp mới dẫn đến tình hình giống như nàng, bí quá hoá liều một, hai lần thì được, làm nhiều lần là tiêu hao sinh mệnh và Thiên Ý, không nên làm như vậy.

- Ta biết.

Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười:

- Đừng ngây thơ, nàng không bắt kịp ta đâu.

Lâm Tiêu Tiêu giật mình, cắn môi.

Bình Luận (0)
Comment