Huỳnh Hỏa nói:
- Mà này, ngươi tôn sùng Cửu U Thần Ma Trảo như vậy, uy lực của nó mạnh ở điểm nào?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chủ yếu là vì nó thích hợp ta, đây là một loại trảo pháp có biến hóa rất phức tạp, thiên biến vạn hóa, cần phối hợp bộ trảo mới có thể sử dụng, nhưng ngươi và ta đều không cần, làm chiến quyết Tử Kiếp, uy lực của nó chắc chắn vượt qua tất cả chiến quyết Cổ Thánh. Quan trọng hơn là, nó phức tạp mà hung ác, kèm hiệu quả mê hồn và đâm hồn.
- Linh hồn kiếp phó hiện đang bám trên cánh tay trái của ta, nó trừ có thể bám vào binh khí của người khác ra, còn có thể khiến tay trái của ta kèm lượng linh hồn nhất định tiến lên, khi Thánh Nguyên và Bất Diệt Kiếm Khí tiến công đối thủ, dùng Cửu U Thần Ma Trảo kèm đâm xuyên linh hồn của linh hồn kiếp phó, phối hợp với nhau sẽ càng mạnh. Nói ngắn gọn, ta có thể phát huy ra hiệu quả mạnh nhất của Cửu U Thần Ma Trảo này.
Huỳnh Hỏa cười nói:
- Vậy là tương đương với ngươi mang theo Tiểu Phong bên người?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ừ, chờ ta đứng vững gót chân, xem tình huống rồi sẽ trở về mang Tiểu Phong đến đây.
Gà lửa cười gian:
- Biết ngay ngươi ngày nhớ đêm mong, không quên được Tiểu Phong của ngươi mà.
- Gà tặc kia, câm mồm, ăn một chiêu Long Trảo Thủ của ta!
- Ha ha, mau luyện thành công rồi lấy Lâm nha đầu thử tay nghề đi!
- ???
Lý Thiên Mệnh tóm lấy con gà lưu manh:
- Chờ lúc gặp Linh Nhi, ngươi nhớ đừng nói lung tung!
- Sao nào? Ngươi sợ Linh Nhi lại ‘hái nấm’ à?
- Đệt!
Lý Thiên Mệnh mơ hồ có dự cảm không may.
- Xem ra ta phải hung ác với Tiêu Tiêu hơn nữa, rảnh rỗi thì đập nàng một trận, đỡ khỏi phải bị con gà tặc bắt lấy điểm yếu!
Nhà kế bên, Lâm Tiêu Tiêu run cầm cập.
. . .
Phải công nhận, muốn luyện thành công Cửu U Thần Ma Trảo không dễ như vậy.
Mỗi ngày Lý Thiên Mệnh bỏ ra một ít thời gian, vừa tu hành Trạm Tinh Cổ Lộ, khi về thì hấp thu dung hợp, vừa nghiên cứu Cửu U Thần Ma Trảo.
- Chiến quyết Sinh Tử Kiếp cảnh, điểm trung tâm nhất vẫn là ý chí vượt qua Sinh Tử Kiếp, phải ở trong uy hiếp sống chết mới hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.
Bình thường thì cảnh giới Thánh thoải mái quá rất khó hiểu nỗi khủng hoảng không sống thì chết trên con đường tu hành.
Nhưng trùng hợp là . . .
Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp của Lý Thiên Mệnh là già gấp mười lần!
Lý Thiên Mệnh cảm giác hình như bởi vì mình ở trong Sinh Tử Kiếp nhiều năm, nên bất ngờ là những gì hắn trải qua, ý chí, tình huống đang ở trong đó tự nhiên trợ giúp hắn tu luyện chiến quyết Sinh Tử, đặc biệt là chiến quyết Tử Kiếp.
- Vượt qua sống chết mới có thể thành thần. Chiến quyết Tử Kiếp cần có dũng khí chịu chết, đến đường chết rồi sống lại, nói ngắn gọn, đây chính là phương pháp liều mạng. Không sợ chết mới bất tử được!
Tuy Lý Thiên Mệnh mới chỉ là Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng nhưng đã lần mò trên con đường sống chết.
Khi lĩnh ngộ của hắn cực kỳ phù hợp với chiến quyết Tử Kiếp Cửu U Thần Ma Trảo, vậy thì độ khó của môn chiến quyết này chỉ còn lại phần huyền ảo vốn có.
- Nói vậy là mặc kệ cái gọi là thiên tài trong Thái Cổ Thần Tông có truyền thừa Thiên Ý, có thánh thể bẩm sinh, ít nhất về lĩnh ngộ tu hành chiến quyết thì vẫn kém hơn Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp của Lý Thiên Mệnh này một mảng lớn! Cho nên, loại như ta, như Tiểu Phong mới tính là thiên tài thật sự.
- Vậy thì . . .
- Lâm Tiêu Tiêu cũng giống như ta, đến từ hạt bụi, nàng dựa vào cái gì?
Lý Thiên Mệnh híp mắt nhìn cách vách.
. . .
Cổ Phong Nhai, Vĩnh Định Các.
- Hu hu, nhị ca, ca mau đi ra, muội muội bảo bối của ca bị người đánh thảm lắm, hu hu!
Hiên Viên Tích Tích té ngã trên cầu thang, lảo đảo đi vào phòng.
Mặt của Hiên Viên Tích Tích vẫn sưng như đầu theo, mắt hí chỉ còn một khe hở, rụng hết nguyên hàm răng, trông như bà cụ.
Rầm!
Hiên Viên Tích Tích còn chưa đến gần thì cửa buồng trong đã mở ra.
Một thanh niên mặc trường bào màu vàng khoanh tay trước ngực nhìn Hiên Viên Tích Tích.
Thanh niên dáng người gầy guộc, để chòm râu nhỏ, mắt hẹp dài mà âm lãnh, nhìn liền biết là kẻ dữ dằn.
Hiên Viên Tích Tích khóc kêu:
- Nhị ca, muội muội của ca bị người đánh rụng hết răng rồi, thảm quá đi!
Hiên Viên Tích Tích khóc ré lên, phỏng chừng người ở nửa con phố đều nghe thấy.
Nhị ca nói:
- Đừng khóc nháo, ta biết hết rồi, ta vừa đi tìm Phó Vĩnh Cửu.
Hiên Viên Tích Tích nói:
- Phó thúc thúc nói sao? Hôm nay hắn bất lực lắm, nhi tử của mình bị người làm thịt mà cụp đuôi chạy, đúng là đồ hèn.
Nhị ca nói:
- Tích Tích, ngươi đã hai mươi mốt tuổi, có não không vậy? Nếu Phó Vĩnh Cửu không dám đắc tội, không dám báo thù giết nhi tử thì chắc chắn là vì đối phương có bối cảnh, hắn không dám trêu vào.
- Không dám trêu vào? Phó Vĩnh Cửu nói với ca như thế à?
Thanh niên ánh mắt âm trầm nói:
- Hắn chỉ bảo ta đừng sinh sự với Lâm Phong, càng đừng lôi hắn vào. Ta hỏi nguyên do cụ thể thì hắn không nói.
Hiên Viên Tích Tích câm nín:
- Như vậy chẳng khác nào cố làm ra vẻ? Thân phận gì mà không thể nói? Chẳng lẽ Lâm Phong này là con riêng của tông chủ?
Thanh niên nói:
- Làm sao có thể? Ngươi đừng nói bừa. Nhưng Tích Tích, sắp đến Minh Hội Chiến rồi, vào phút mấu chốt này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện này có chút kỳ lạ, chờ Minh Hội Chiến qua đi rồi hãy suy ngẫm kỹ lại, tránh cho xảy ra chuyện.
Hiên Viên Tích Tích ngẩn ngơ hỏi:
- Nghĩa là ta bị đánh uổng công? Ta bị đánh thảm như vậy ở trước mắt bao người, còn bị người nhạo báng, như vậy ta về sau làm sao đi ra ngoài gặp người?
- Muội rụt cổ một thời gian không được sao?
Hiên Viên Tích Tích khó chịu nói:
- Nhị ca, người của Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta từ khi nào rụt cổ trong chính tông môn của mình? Hơn nữa gia tộc chúng ta cũng là danh môn vọng tộc trong Thái Cổ Hiên Viên thị, ngay cả minh chủ cũng là biểu đệ của ta, ca và minh chủ quan hệ tốt như vậy, giết một đệ tử thôi mà, từ khi nào trở nên khó khăn như thế?
Nhị ca quát mắng:
- Câm mồm! Muội thông minh chút đi, đừng làm hỏng việc. Thanh Hà Hội, Kiếm Vương Minh thế tới rào rạt, còn có mười mấy đệ tử minh hội chưa giải quyết, ta bận lắm rồi, muội đừng gây phiền phức cho ta trong lúc này được không!
- Nhị ca!
Hiên Viên Tích Tích trợn to mắt, nàng tức giận ồn ào:
- Nếu lần này ca không giúp ta thì ta sẽ khai ra chuyện ca làm nhục đường muội nhà mình, ta biết xác của nàng ta chôn ở đâu, nếu chuyện này bị lộ, chờ xem gia gia và thúc thúc có đánh chết ca không!
Ánh mắt của thanh niên bỗng trở nên hung ác:
- Tích Tích!
Hiên Viên Tích Tích cứng người lại, vội phân bua:
- Nhị ca đừng tức giận, chẳng qua ta bị đánh thảm quá, khó chịu ấy mà, ta làm sao lăn lộn trước mặt bằng hữu nữa? Ta không muốn sống nữa!
Thanh niên bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi, ta sẽ nghĩ cách cho muội, đừng quậy nữa.
- Ừ ừ!
- Không được nhắc đến chuyện kia.
- Nhất định!
. . .
Một ngày sau.
Lý Thiên Mệnh đang tu hành, cách vách bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn.
Lý Thiên Mệnh đi ra phòng tu luyện, nhìn sang nhà kế bên. Chỉ thấy nhiều linh khí thiên địa hội tụ bên chỗ Lâm Tiêu Tiêu, tựa như có cái miệng to không ngừng hút đi tinh hoa thiên địa.
- Nàng thành Cổ Thánh?