Lý Thiên Mệnh lấy lệnh bài ra ném tới trước mặt Cố Thiểu Vũ:
- Cái thứ này chứ gì?
Không khí đóng băng vào khoảnh khắc này.
Cố Thiểu Vũ cười híp mắt hỏi:
- A, ngươi ngon quá nhỉ?
- Bình thường thôi, bình thường thôi, hạng ba Thần Tông.
Lý Thiên Mệnh lấy lệnh bài chấp sự của Lâm Tiêu Tiêu ra, cũng vứt xuống trước mắt Cố Thiểu Vũ.
- Minh hội chó má gì, còn bày đặt đệ nhất?
Nói thật, hắn thực xem thường.
Cố Thiểu Vũ ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Nào nào, nói thêm hai câu nữa, cho ngươi nói sướng miệng, trút ra uất nghẹn trong lòng.
- Không nói, tốn nước miếng.
Lý Thiên Mệnh vỗ vai Lâm Tiêu Tiêu, xoay người rời đi.
Trên Long Vũ đại điện vẫn rất náo nhiệt, ít người thấy sự việc trong góc này.
Cố Thiểu Vũ là người sĩ diện, trong trường hợp như thế này mà làm ầm ĩ vì một chấp sự nho nhỏ thì rất khó coi.
Chỗ này không phải nơi đổ máu.
Cố Thiểu Vũ luôn giữ nụ cười nhìn Lý Thiên Mệnh rời đi.
Cố Thiểu Vũ lạnh lùng nói:
- Thanh Dao, đây là việc xảy ra ở chỗ của muội, đêm nay hãy đưa đầu của hai người này đến chỗ của ta.
- Vâng! Nhưng biểu huynh, Lý Thiên Mệnh kia có chút thân phận . . .
Cố Thiểu Vũ lườm nàng:
- Vớ vẩn, trong Nhân Nguyên tông này có người nào có thân phận bằng minh chủ? Đi làm việc, xảy ra việc gì có ta gánh!
- Vâng!
Cố Thanh Dao chỉ chờ câu nói này của Cố Thiểu Vũ.
Có câu nói này, nàng có thể yên tâm giết người.
Đệ đệ được nàng che chở từ nhỏ đến lớn, không nỡ động một móng tay, Lý Thiên Mệnh dám đâm đệ đệ hai kiếm?
Cố Thiểu Vũ gọi lại nàng:
- Chờ chút.
- Biểu huynh?
- Hai người kia là tình lữ sao?
- Chắc vậy.
- Thế thì phế Thánh Cung của hai người này rồi dẫn tới chỗ của ta, đêm nay ta sẽ dạy cho bọn họ thể hội cái gì gọi là cuộc đời.
- Đã rõ.
Sau khi Cố Thanh Dao rời đi.
Trên Long Vũ đại điện, một nữ nhân tên Hạ Hạ bỗng nhiên miệng sùi bọt mép, ngã trên mặt đất co giật.
Mọi người giật nảy mình.
. . .
Đêm khuya, tuyết lớn bay bay.
Lâm Tiêu Tiêu dừng bước chân, hơi khó chịu nói:
- Xin lỗi, ta cản trở kế hoạch vươn lên của ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, chẳng qua thay minh hội khác, muốn làm minh chủ đệ nhất thì phải đánh bại Long Vũ Minh, khó khăn lớn hơn, nhưng càng thú vị.
- Thật sự không sao à?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đúng rồi, nói sao thì đều là đồng hương, ta cũng không thể để nàng đi hầu rượu cho người ta đúng không?
Lâm Tiêu Tiêu hoang mang nói:
- Ngươi nói xem, trên đời này đều tối tăm vậy sao?
- Đừng suy nghĩ nhiều, người tốt có đầy rẫy, chẳng qua nàng xui xẻo nên không gặp phải, nhưng bây giờ nàng đổi số rồi.
- Là sao?
Lý Thiên Mệnh chỉ vào chính mình, cười nói:
- Bởi vì bây giờ nàng đã gặp phải số đỏ.
Lâm Tiêu Tiêu trợn trắng mắt:
- Dẹp đi, ma vương giết người.
Lý Thiên Mệnh cả giận nói:
- Đừng nói bừa!
Ngay lúc này.
Lý Thiên Mệnh trông thấy một nữ nhân áo xanh đứng ở phía trước, mắt đỏ máu nhìn bọn họ.
Gió tuyết càn quét quanh người nàng nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
- Tiêu Tiêu.
- Gì?
- Nàng nói đúng, ta là ma vương giết người.
Trong gió tuyết.
Cố Thanh Dao cởi xuống áo choàng da hồ, vứt xuống đất, đôi mắt không có chút tình cảm.
Ánh mắt của nàng lúc này giống như băng tuyết trong trời đất, chỉ có sát khí lạnh lẽo.
Lý Thiên Mệnh ra hiệu Lâm Tiêu Tiêu đi sang một bên, hắn che ở trước người của nàng:
- Đà chủ, nàng đến một mình thôi sao? Hơi yếu đấy.
- Một người mới tiện giết người.
Cố Thanh Dao đạp trên mặt tuyết, gió mạnh thổi vù vù cuốn lấy mái tóc dài của nàng, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu trên mặt tuyết, phản chiếu tia sáng mờ lên mặt nàng.
Thật là một nữ nhân băng tuyết lạnh lùng xinh đẹp.
Thái Cổ Thần Vực, băng tuyết nhà đất, có nhiều nhất là mỹ nhân mỹ miều như vậy.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Một người cũng tiện chết.
- A.
Cố Thanh Dao không nói nhiều nữa, nàng như hòa cùng băng tuyết đầy trời, khi áo choàng rơi xuống, nàng thướt tha trong gió tuyết, tựa như rắn độc lạnh băng khóa chặt Lý Thiên Mệnh, từng bước một đến gần.
Lâm Tiêu Tiêu hơi căng thẳng, nàng biết thực lực của Cố Thanh Dao cao hơn đệ đệ của nàng ta một trọng, vậy tức là Cổ Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng.
Lý Thiên Mệnh thì vẫn chỉ là Thiên Chi Thánh cảnh.
Nhìn sao cũng là Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu dữ nhiều lành ít.
Lâm Tiêu Tiêu cắn môi son nói:
- Ta cùng ngươi!
Lý Thiên Mệnh liếc xéo nàng:
- Ở một bên chơi bùn đi.
- A!
Vào phút sống chết mà sao người này vẫn giữ cái tính độc đoán?
Lâm Tiêu Tiêu đành lùi ra xa.
Hai tay của nàng lặng lẽ cầm một cây cung, một mũi tên.
Giờ phút này!
Lý Thiên Mệnh và Cố Thanh Dao đã đối đầu với nhau.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta vẫn thấy tò mò, muốn hỏi nàng một câu. Cố Thanh Dao, sát khí của nàng từ đâu ra? Ta vào và rút ra Long Vũ Minh hình như không khiến nàng bị tổn thất cái gì.
Cố Thanh Dao nói:
- Kẻ nào bị thương đệ đệ của ta đều phải chết.
- . . .
Lý Thiên Mệnh câm nín.
Rõ ràng là Cố Thanh Doãn tự mình đi lên khiêu khích hắn mà?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- À, Cố Thanh Doãn bú sữa của nàng lớn lên à?
Vèo!
Đáp lại Lý Thiên Mệnh là kiếm bén của Cố Thanh Dao.
Lý Thiên Mệnh chú ý đến kiếm trong tay của nàng.
- Không có thánh thiên văn?
Thánh thú binh chín mươi chín sợi thánh thiên văn là thánh thú binh mạnh nhất, mạnh hơn nó là kiếp khí có kiếp văn.
Kiếp văn là một loại thiên văn cấp cao hơn thánh thiên văn, có chỗ phù hợp với ý cảnh huyền ảo của Sinh Tử Kiếp cảnh.
Kiếp văn càng có đủ màu, so với thánh thiên văn thì kiếp văn quý hiếm hơn, mỗi sợi đều rất hiếm thấy, phức tạp vô cùng, ít nhất có thể tách ra trên trăm sợi thánh thiên văn.
Kiếp văn còn có một đặc điểm quan trọng nhất là có thể ẩn trong kiếp khí.
Tức là, bất cứ kiếp khí nào, chỉ cần chủ nhân không muốn để cho người khác biết cấp bậc binh khí của mình thì dùng mắt thường không phân biệt ra được.
Ví dụ kiếm trong tay Cố Thanh Dao, không thấy có thánh thiên văn thì chắc là kiếp khí rồi.
Nhưng không thể biết cụ thể kiếp khí cấp bậc cỡ nào, chỉ có thể đoán bằng kiến thức.
Hiên Viên Húc từng xem Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp là kiếp khí, bởi vì trên hai vật thần này cũng không có thánh thiên văn rõ rệt.
Nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh càng nghiêng hướng chúng nó mạnh hơn kiếp khí một chút, dù chúng nó chỉ là kiếp khí thì ít nhất cũng là kiếp khí cấp cao.
- Nếu vậy thì . . . thử xem uy lực của kiếp khí này, đương nhiên, còn có Cổ Thánh Kim Thân Cổ Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng của nàng!
So sánh với kiếp khí thì Cổ Thánh Kim Thân mới là điểm mạnh nhất của Cố Thanh Dao.
Cổ Chi Thánh cảnh và Thiên Địa Thánh cảnh khác biệt rất lớn.
Cảnh giới này là thánh thể thật sự chín muồi, mặc kệ là Ngự Thú Sư hay thú bản mệnh sau khi trải qua Địa Chi Thánh cảnh, Thiên Chi Thánh cảnh đặt nền móng, ở Cổ Chi Thánh cảnh, thánh thể có tính trưởng thành dễ bùng nổ, để đối mặt Sinh Tử Kiếp tiếp theo.
Nói cách khác, kiếp khí là viên mãn nguyên cảnh giới Thánh.
Cổ Thánh cảnh còn có thể chia nhỏ ra bốn giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là Cổ Thánh cảnh đệ nhất trọng đến đệ tam trọng, ba trọng cảnh giới này so sánh Thiên Chi Thánh cảnh thì thọ nguyên tăng nhiều, khí huyết thánh thể trưởng thành gấp đôi.