Chờ cả buổi, hàng nghìn chấp sự đều đến, trong Long Vũ đại điện rất náo nhiệt, tiếng cười rộ lên.
Bỗng nhiên có người dõng dạc hét to:
- Yên lặng! Minh chủ đến, tất cả đứng dậy!
Lý Thiên Mệnh chờ suýt ngủ gật, chính chủ rốt cuộc cũng đến. Hắn còn chưa có phản ứng gì thì hai cô nương ở hai bên kẹp cánh tay của hắn, dán sát người hắn, nâng hắn lên.
- Sư muội, đừng như vậy.
- Như thế nào?
- Không có việc gì.
Lý Thiên Mệnh hắng giọng, thả lỏng cánh tay, nhìn lên hàng trên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Uy phong thật, ta cũng muốn làm minh chủ.
Hạ Hạ căng thẳng nói:
- Sư huynh nghịch ngợm quá, coi chừng bị người ta nghe thấy sẽ bị đánh đòn.
- Không sao, ta giỏi chịu đòn.
Tùng Tùng tò mò hỏi:
- Sư huynh chịu được kéo lưỡi ra đánh đòn không?
- . . .
Lý Thiên Mệnh cảm khái, cùng lứa tuổi mười mấy hai mươi mà sao mình chính trực như thế, còn bọn họ thì thật biết cách chơi.
Trong tầm nhìn của Lý Thiên Mệnh thấy cao tầng Long Vũ Minh chính thức vào bàn.
Đi ra đầu tiên là một đám đệ tử nữ khiêu vũ, họ vặn vẹo như rắn nước.
Trong khóm hoa, một phiên phiên công tử áo trắng, môi treo nụ cười được hai tuyệt sắc giai nhân nâng ra.
Lý Thiên Mệnh chú ý vị trí giữa chân mày của gã có một con mắt, nhưng không phải màu vàng mà là đen.
Lý Thiên Mệnh nghe nói chỉ có huyết mạch trung tâm nhất Thái Cổ Hiên Viên thị, Tam Nhãn Chân Long Mạch mới có con mắt thứ ba.
Điều này nói lên Hiên Viên Vũ Phong này là một nhân vật lợi hại.
Trong phút chốc, toàn trường chấn động, mọi người khom lưng cúi đầu:
- Kính chào minh chủ!
Lý Thiên Mệnh còn tưởng rằng bọn họ sẽ quỳ xuống.
- Miễn lễ.
Giọng của công tử áo trắng khiến người như tắm trong gió xuân, khuôn mặt của gã như đang phát sáng. Sau khi công tử áo trắng ngồi xuống ghế, lập tức có người tiến lên hầu hạ, gã khoát tay, mọi người mới dám ngồi xuống.
Mắt Hạ Hạ sáng rực nói:
- Minh chủ đẹp trai quá!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Bình thường thôi, đôi mắt hoa đào, nhìn liền biết không phải thứ tốt.
- . . .
Hạ Hạ và Tùng Tùng hoang mang nhìn nhau.
Tùng Tùng hỏi:
- Sư huynh, có phải ngươi say rồi không?
- Chưa uống mà say cái gì.
Hạ Hạ kính sợ nói:
- Vậy sư huynh nói chuyện chú ý một chút, thật sự bị người nghe thấy sẽ . . . bị ném xác ra chỗ hoang dã.
- Hiểu rồi.
Xem ra những người này đúng là khí phái.
Hiên Viên Vũ Phong đứng lên, mạnh mẽ khẳng khái nói:
- Chư vị huynh đệ tỷ muội, Hiên Viên Vũ Phong xin kính mọi người một ly. Các vị Long Vũ Minh chúng ta đến từ các nơi, có thể đoàn tụ một chỗ tại đây là duyên phận, cũng là số mệnh, ly này kính cho thanh xuân nhiệt huyết của chúng ta, kính cho tuổi hoa không hối hận!
Hiên Viên Vũ Phong vừa đứng lên, tất cả mọi người lập tức đứng dậy. Lý Thiên Mệnh vừa ngồi thoải mái lại bị hai cô nương nâng lên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không thể chịu được nữa, ta phải đổi minh hội khác, ta hối hận.
Huỳnh Hỏa cười khẩy nói:
- Ngươi sướng ngất ngây rồi chứ gì.
- Bậy bạ!
Hiên Viên Vũ Phong nói một đống lời vô nghĩa, từng ly lại từng ly, gã nâng ly là nguyên bàn tiệc phải đứng lên hết, ai nấy nịnh nọt làm Lý Thiên Mệnh ức chế.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có thể không đứng lên được không?
Tùng Tùng nói:
- Đừng như vậy, sư huynh, lần trước có người không đứng lên, lúc rời khỏi buổi tiệc về nhà đã mất ba cái chân.
Lý Thiên Mệnh ngây thơ hỏi:
- Con người chỉ có hai chân thôi mà?
- Sư huynh, người kia là nam.
- . . .
Thật kích thích.
Rườm rà cả buổi rốt cuộc cũng xong.
Cái gọi là đại hội động viên thật ra là buổi biểu diễn riêng của minh chủ Hiên Viên Vũ Phong, nguyên bàn tiệc chỉ có mình gã hăng tiết gà, nói làm mọi người máu nóng sục sôi theo.
- Trong Minh Hội Chiến, Long Vũ Minh chúng ta độc bá đệ nhất, không người địch nổi!
- Độc bá đệ nhất, không người địch nổi!!!
Trong Long Vũ đại điện, không khí nóng hừng hực.
Nếu Lý Thiên Mệnh biết trước sẽ là kiểu họp này thì hôm nay hắn không đến tham gia.
Đến tiết mục tiếp theo, đó là yến hội.
Nói trắng ra là tiếp tục hủ bại.
- Sư huynh ~
Tùng Tùng bỗng tựa vào ngực Lý Thiên Mệnh, hết sức làm nũng, mắt chớp chớp.
Lý Thiên Mệnh bóp cổ của nàng xách lên như xách gà con:
- Nàng chú ý một chút, ta không thích nữ nhân.
Tùng Tùng thộn mặt ra:
- Hả?
Trước đó, con mắt thứ ba trên cánh tay hắc ám trông thấy Hạ Hạ đổ một bao thuốc bột vào ly rượu của Lý Thiên Mệnh.
Vừa rồi Tùng Tùng đột nhiên ôm Lý Thiên Mệnh là vì hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Lý Thiên Mệnh vốn thấy lạ rồi, tại sao hai cô nương ở bên cạnh mình xinh hơn người khác mấy bậc.
Thì ra là cạm bẫy mềm!
Đêm nay Lý Thiên Mệnh hết sức cẩn thận, còn lâu mới mắc mưu trò vặt này.
Đang lúc bọn họ cười thì Lý Thiên Mệnh nhanh tay lẹ mắt đổi ly rượu của mình với Hạ Hạ.
Hạ Hạ hỏi:
- Sư huynh, tỷ muội chúng ta kính sư huynh một ly. Sư huynh ở nơi nào? Đêm nay tỷ muội chúng ta tìm sư huynh cùng chơi được không?
Lý Thiên Mệnh báo địa chỉ, nói:
- Tốt nhất là nhiều người đến tìm.
- Ghét quá!
Lý Thiên Mệnh cười lớn, trong lòng nhủ thầm:
“Đi chết đi, thiểu năng trí tuệ.”
Ba người uống cạn rượu.
Xem ra thuốc độc chưa có hiệu quả ngay.
Ngay lúc này.
Một đường chủ tên Cố Thiểu Vũ mang theo mười đà chủ nhóm Cố Thanh Dao đi tới.
Cố Thiểu Vũ quản lý Thanh Minh Đường, là biểu huynh của Cố Thanh Dao.
Đây là một tên mập tai to mặt lớn, vừa rồi theo Hiên Viên Vũ Phong đi ra, làm tùy tùng của Hiên Viên Vũ Phong.
Cố Thiểu Vũ ra lệnh:
- Thanh Dao, muội hãy sắp xếp chấp sự nữ xinh đẹp trong Thanh Minh Đường theo ta đi một chuyến, kính rượu cho minh chủ.
- Biết.
Cố Thanh Dao đi tới, vừa đi vừa chọn người, lúc đi qua Lâm Tiêu Tiêu thì bảo:
- Ngươi, đi ra.
Lâm Tiêu Tiêu theo Cố Thanh Dao và bảy, tám chấp sự nữ xinh đẹp khác đi tới trước mặt Cố Thiểu Vũ.
Cố Thiểu Vũ nói:
- Ta vỗ ngực bảo đảm với minh chủ cho cô nương của Thanh Minh Đường chúng ta đêm nay cùng minh chủ chơi vui vẻ, không có ý kiến gì chứ? Cơ hội theo minh chủ, người khác tranh nhau đổ máu đầu, còn các ngươi?
Các chấp sự nữ ngó nhau.
Một đệ tử nữ dáng người xinh đẹp nhíu mày nói:
- Đường chủ, ta đã có trượng phu, như vậy không tốt lắm.
Cố Thiểu Vũ lườm nàng nói:
- Trượng phu của ngươi có bằng minh chủ không? Hơn nữa vui vẻ một lúc chứ có gì, ai ăn thịt ngươi? Hầu hạ rượu ngon là được, đây là cơ hội của Thanh Minh Đường chúng ta, ai dám cản trở thì đừng hòng lăn lộn trong này.
Các chấp sự nữ hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể cúi đầu:
- Rõ!
Nói thật, các nàng đều rất đẹp, không thiếu nam nhân theo đuổi, có người đã có người yêu.
Trong chỗ này thậm chí có người họ thích.
Nhưng hiện thực là như vậy.
Lâm Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Lý Thiên Mệnh, hai tay bấu váy áo, nàng hỏi:
- Có thể đi không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đi đi.
Tư tưởng khác nhau, không chung đường.
Lý Thiên Mệnh nhìn trúng thế lực của Long Vũ Minh lớn, hắn định làm vố lớn tại đây.
Đêm nay chứng kiến những điều này, trong lòng Lý Thiên Mệnh có tính toán, rất nhiều thứ chỉ là đơn phương muốn như vậy.
Cố Thiểu Vũ và Cố Thanh Dao đồng thanh kêu lên:
- Đứng lại!
Mắt của Cố Thiểu Vũ rất nhỏ, đôi mắt của gã bắn ra tia sáng trừng Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu.
Cố Thiểu Vũ hỏi:
- Thanh Dao, đây là người của muội?
Cố Thanh Dao gật đầu, nói:
- Đúng rồi.
- Dạy dỗ ra như vậy, muội không thấy có trách nhiệm sao? Nếu không phải là biểu muội của ta thì đã cho ăn tát, muội làm ăn kiểu gì thế hả?
Khi Cố Thiểu Vũ nói chuyện, thịt bên khóe môi run run.
- Ta sai rồi.
- Lấy lệnh bài chấp sự của hai người này, trục xuất Long Vũ Minh!
Cố Thiểu Vũ rất tức giận, không phải ai đều có thể lên mặt với hắn vào phút then chốt này.
Ít nhất chấp sự nữ khác không như vậy.