Tên của hai huynh muội nghe thì hay, nhưng người quen đều biết hai người chẳng tốt lành gì.
Mắt Hiên Viên Tích Tích sáng ngời nói:
- Thứ tốt, chọn nó đi!
Cố Thanh Dao nói:
- Quyết định chọn nó đi.
Hiên Viên Tích Tích nịnh nọt bóp vai cho Hiên Viên Cương Cương:
- Nhị ca, ca ác thật đấy, vậy mới là ca chứ. Tài hành người của nhị ca mạnh hơn ta gấp nghìn lần, vạn lần. Ta vốn thấy lạ, nhị ca sao mà rụt vòi được, thì ra là dồn sức cho vố lớn.
- Chút chuyện nhỏ, nếu không phải Minh Hội Chiến sắp đến, ta phải giúp minh chủ thu lòng người, bôn ba khắp nơi thì đã sớm giải quyết giúp nàng rồi.
Hiên Viên Cương Cương cười nhìn Cố Thanh Dao, nói:
- Nhưng nhớ giữ bí mật việc này, chờ yến hội tối nay, ta tìm người quen, thần không biết quỷ không hay bỏ thuốc cho hắn, khi xảy ra chuyện mọi người nhớ đừng thừa nhận. Dù sao tối nay rồng cá hỗn tạp, ngươi không nói, ta không nói thì chẳng sao cả, dù sao sau lưng Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta có người chống.
Hiên Viên Tích Tích vui cười nói:
- Nhị ca nói đúng, tiểu tử này xương cốt muốn lăn lộn trong Nhân Nguyên tông mà không chịu liếm chân ai, tối nay cho hắn biết cuộc đời khắc nghiệt cỡ nào.
Hiên Viên Cương Cương nhìn chăm chú vào Cố Thanh Dao:
- Thanh Dao, nàng vừa lòng không?
- Thanh Doãn vừa lòng thì ta cũng vừa lòng.
Hiên Viên Cương Cương mỉm cười nhìn qua:
- Thanh Doãn?
Cố Thanh Doãn độc ác nói:
- Ta vừa lòng, nhưng Minh Hội Chiến qua đi, ta phải cố gắng quang minh chính đại đánh bại hắn, đám phế vật này ỷ vào lớn tuổi dám khi dễ ta, sớm muộn gì sẽ bị ta vượt mặt!
Hiên Viên Cương Cương giơ ngón tay cái khen:
- Giỏi lắm!
. . .
Chớp mắt màn đêm buông xuống.
Buổi tối trong vùng băng tuyết đặc biệt rét buốt, gió lạnh rít gào, quỷ khóc sói tru.
Bão tuyết còn đang bay lượn, bông tuyết đầy trời cắt qua như những mảnh ánh đao bóng kiếm.
Lâm Tiêu Tiêu đạp hụt, khi rút chân lên thì đế giày dính một lỗ tai đông cứng.
Là tai người.
Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt:
- Mợ nó, cái nơi quỷ quái gì, Thập Phương Đạo Cung chúng ta so với ở đây thì tựa như nhà ấm.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Mạnh ăn thịt yếu, tôn nghiêm là thứ quý hiếm khi so với mạng sống.
Thân thể Lâm Tiêu Tiêu sợ lạnh, môi son tái nhợt, chỉ có thể bọc mấy lớp áo theo sau Lý Thiên Mệnh.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ngươi đi Long Vũ đại điện, không sợ bọn họ giở trò xấu gì với ngươi sao?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Sợ cái gì? Ta vốn đến để cướp đồ, đường tu hành là ngươi tranh ta đoạt, nếu sợ phiền phức thì nàng về quê đi, đừng lăn lộn ở đây.
- Ta không sợ, ta không trở lại.
- Vậy thì được rồi, chúng ta hiện tại là chấp sự của Long Vũ Minh, sắp tới sẽ góp sức cho minh hội của chúng ta, nói sao thì người có tài năng sẽ được trọng dụng, đúng không nào?
Lý Thiên Mệnh cười cười, đi hướng Long Vũ đại điện.
. . .
Long Vũ đại điện lịch sử lâu đời, vô số đời đệ tử Nhân Nguyên đổ máu nóng, thanh xuân tại đây.
Thậm chí trả giá sinh mệnh.
Trong đại điện thiêu đốt nhiều cây đuốc nhưng vẫn hơi lạnh.
Điện đường này rất lớn, cao mấy trăm thước, tựa như cung điện của người khổng lồ.
Tối nay, minh chủ, phó minh chủ, đường chủ, đà chủ, hàng nghìn chấp sự của Long Vũ Minh đều có mặt tổ chức đại hội động viên.
Vì Minh Hội Chiến vào tám ngày sau.
Nghe đồn đêm nay, minh chủ lâu rồi không lộ mặt sẽ tự mình đến, quản lý của Long Vũ Minh đều có tâm trạng kích động, sớm đến đây bố trí.
- Rõ ràng là một đám người trẻ tuổi, ta còn tưởng rằng sẽ như chơi bán đồ hàng, không ngờ sắp xếp cũng ra dáng lắm.
Lý Thiên Mệnh vừa đi vào đã có đệ tử nữ xinh đẹp của Long Vũ Minh đứng ở cửa nghênh tiếp, kiểm tra lệnh bài chấp sự thật hay giả, sau đó dẫn Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu đến chỗ ngồi.
Đến nơi thì thấy chỗ ngồi đặt một tấm thẻ, khắc mấy chữ như chấp sự Thanh Phong Đà Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Cái này trông giống bài vị không?
Đệ tử nữ ôm cánh tay hắn, nũng nịu nói:
- Sư huynh thật biết nói đùa.
Khi nói chuyện, không biết nàng cố ý hay vô tình mà dùng ngực mềm cạ vào cánh tay Lý Thiên Mệnh.
Mặt Lý Thiên Mệnh nghiêm nghị nói:
- Nàng đừng như vậy, ta là người đứng đắn, không thể chịu được.
- Sư huynh ghét quá hà, mỗi lần đều là giả vờ nghiêm túc.
- ???
Lý Thiên Mệnh ngồi xuống ghế.
Trên cái bàn trước mắt hắn đã có nhiều đệ tử Long Vũ Minh đặt các loại sơn trân hải vị, công nhận rất xa hoa, những cao lương mỹ vị này chắc phải lên kế hoạch khá lâu.
Vị trí của Lý Thiên Mệnh ở trong góc, hắn nhìn lên, chỉ thấy vị trí cao nhất ở bên trên, mỗi chỗ ngồi đều rất lớn, rất khí phái, mỗi cái ghế đều có thẻ khắc chức vị và tên.
Ví dụ ở chính giữa là một cái thẻ màu vàng ròng khắc hàng chữ minh chủ, Hiên Viên Vũ Phong.
Lý Thiên Mệnh nhạo báng:
- Đệt, thật sự xem mình là nhân vật lớn sao, khí phái? Chỉ là vua của đám con nít thôi mà.
Minh chủ ở giữa, hai bên trái phải là phó minh chủ, bên trái là năm cái ghế của đường chủ, bên phải năm cái ghế đường chủ.
Những người này còn chưa đến.
Rõ ràng là đệ tử minh hội mà làm như hoàng đế và cả triều văn võ, dữ dội.
Đệ tử xinh đẹp ở bên cạnh mềm mại nói:
- Sư huynh, ăn nho nào.
Hai bên Lý Thiên Mệnh ngồi đệ tử nữ, trời lạnh mà họ ăn mặc thiếu vải, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.
- Sư huynh, ta tên Hạ Hạ, đây là muội muội của ta, Tùng Tùng, chúng ta đến từ U Lan Vực. Người ta thường nói nữ hài đến từ U Lan Vực như chúng ta có khí chất như nước, sư huynh có nhìn ra không?
Hai tỷ muội ôm cánh tay Lý Thiên Mệnh, tiếng cười ngọt ngào.
- Không nhìn ra.
Tùng Tùng đẩy cánh tay hắn, nói:
- Ghét quá hà, sư huynh thật thẳng.
Lý Thiên Mệnh đau đầu nói:
- Nàng đừng nói bừa.
- Sư huynh xấu ghê, người ta nói là thẳng nam chứ không phải thẳng cái khác, sư huynh mà còn như vậy là người ta xấu hổ lắm.
- ???
Lý Thiên Mệnh sắp không nhịn được nữa.
Cuộc họp chết tiệt này sao không còn chưa bắt đầu? Đã đến giờ mà nhân vật lớn còn chưa vào tiệc?
Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong điện đường, bên cạnh chấp sự nam đều có hai đệ tử nữ ngồi sát bên, đều là cô nương xinh đẹp. Các nàng một trái một phải hầu hạ, cùng trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười mờ ám.
“Đệt, thật hủ bại!”
Lý Thiên Mệnh thầm kịch liệt khiển trách loại hành vi này, đây mà là đệ tử minh hội cái gì?
“Đám người này thật biết chơi.”
Xem những người này nhân danh chức vụ sàm sỡ cô nương, Lý Thiên Mệnh rất gai mắt.
“Mà khoan, Tiêu Tiêu . . .!”
Lý Thiên Mệnh nhìn qua bên trái, con ngươi trợn to.
Bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu có hai đệ tử nam đẹp trai ngồi hai bên.
May mà đệ tử nam đứng đắn hơn, ngồi khá xa, nếu chấp sự nữ không chủ động thì bọn họ không dám đến gần.
“Không khí kiểu gì thế này?”
Rõ ràng là một đám người trẻ tuổi mà làm nguyên chương trình khá là đầy đủ.