Oong oong!
Trên trời hội tụ lôi đình, lửa từ trên cao quét qua.
Khi Lục Đạo Hỏa Liên ập đến thì Huỳnh Hỏa đã mất bóng dáng trong Luyện Ngục Hỏa Ảnh, nó sẽ trở thành sát thủ của trận chiến đấu này.
Hú hú hú!
Đột nhiên, trong gió bão truyền đến âm thanh kỳ lạ, dường như đến từ Phong Trung Ảnh Điệp vỗ cánh, tiếng vỗ cánh này rất quái dị, nghe êm tai khiến người buồn ngủ, giống khúc nhạc ru ngủ.
Đây là thần thông Trong Mộng Mị Mị.
Đã có bao nhiêu đối thủ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ rồi chết dưới kiếm của Cố Thanh Dao.
Ở trong mắt đệ tử của Long Vũ Minh thì địa vị của Cố Thanh Dao rất cao, cơ hồ nằm trong những đà chủ mạnh nhất, nàng dựa vào thủ đoạn mê huyễn này.
Hai tỷ đệ đều là như vậy.
Nói thật, thần thông này có ảnh hưởng nhất định đến nhóm Huỳnh Hỏa.
Phong Trung Ảnh Điệp không chỉ thi triển một loại thần thông, nó còn có thần thông khác dùng cùng lúc với Tuyết Thượng Băng Điệp, đó là Vô Ảnh Hoa Hương.
Trong đất tuyết như nở rộ biển hoa, mùi thơm ngát hương dễ khiến nhóm Lý Thiên Mệnh nhớ đến trứng bảy màu.
Hương hoa đó cũng dễ khiến người ngủ say, tương đương với đả kích hai tầng.
Huỳnh Hỏa, Lam Hoang và Meow Meow biến thành Đế Ma Hỗn Độn đều bị ảnh hưởng nhất định.
Nhưng mà!
Lý Thiên Mệnh có Thần Hồn Tháp tọa trấn, thần thông cỡ này không có chút hiệu quả với hắn.
Vèo vèo!
Cửu Thiên Ngân Hà Quyết: Cửu Thiên Tinh Trần.
Trong lúc hắn tụ lại kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng đối phó Cố Thanh Dao, song song đó vung Tam Thiên Tinh Vực đánh hướng Phong Trung Ảnh Điệp.
Tam Thiên Tinh Vực xuyên qua mấy trăm thước, như có vô số sao băng rơi xuống. Phong Trung Ảnh Điệp đang vỗ cánh thi triển thần thông thì Tam Thiên Tinh Vực bỗng đánh tới.
Khiến Lý Thiên Mệnh cười thầm trong bụng là . . .
Cùng lúc đó, một tia chớp màu đỏ mang theo mũi tên chớp mắt bắn vào mắt con Phong Trung Ảnh Điệp.
Oong!
Trước mắt Phong Trung Ảnh Điệp dấy lên gió lốc vần vũ, cánh huyễn lệ che trước mặt, cứng rắn đỡ Tam Thiên Tinh Vực của Lý Thiên Mệnh.
Nhưng mà!
Nó bỏ qua mũi tên bắn lén của Lâm Tiêu Tiêu.
Phập!
Một mũi tên thủng mắt.
Máu bắn ra như suối.
Cố Thanh Dao hoàn toàn không ngờ đêm nay đổ máu đầu tiên là thú bản mệnh của nàng.
Chỉ thấy Phong Trung Ảnh Điệp kia phát ra tiếng rít rất khó nghe, nó rớt xuống đất, xoay tròn tại chỗ, cứng rắn rút mũi tên ra, nhưng không ngờ lôi đình màu đỏ trên mũi tên bỗng nổ tung, nổ nát mắt kép của nó.
Cố Thanh Dao tức giận quát:
- Tìm cái chết!!
Cố Thanh Dao nhằm vào Lâm Tiêu Tiêu trước, nàng có thể nhẹ nhàng giết chết Lâm Tiêu Tiêu.
Không giết người này, để nàng ta luôn bắn lén thì phiền phức biết bao?
Cố Thanh Dao đâm kiếm ra, trên Tuyết Dương Kiếm bắn ra một kiếm khí băng tuyết thoạt nhìn bắn tới trước mặt Lâm Tiêu Tiêu.
Keng!
Một bóng người xuất hiện ở giữa, đâm kiếm ra chặn lại đường kiếm của Cố Thanh Dao.
Người đó tóc trắng bay bay, đúng là Lý Thiên Mệnh.
Oong!
Hắn ngưng tụ vô số kiếm khí kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng, lực lượng vòng xoáy Đông Hoàng trở về thân thể, lắc mình một cái xuất hiện ở trước mắt Cố Thanh Dao.
- Phế vật!
Cố Thanh Dao thi triển Bạo Tuyết Thập Tam Tiêu Hồn Kiếm, mỗi đường kiếm càng hung ác hơn, trong phút chốc băng tuyết đầy trời hội tụ vào trường kiếm của nàng, trở thành đóa hoa rực rỡ trên đất tuyết.
- Mỹ nữ, coi chừng mông ~ vêu!
Huỳnh Hỏa đột nhiên xuất hiện, còn cố dài giọng khi nói chữ vêu.
- Xéo!
Cố Thanh Dao ngừng kiếm thế, bị con gà này chọc tức run người, quay đầu đánh nó.
Nàng đã đánh giá thấp Lý Thiên Mệnh.
Ngay lúc này.
Lý Thiên Mệnh hét to một tiếng, Đông Hoàng Kiếm dấy lên kiếm ý kinh thiên.
Vạn Kiếp Kiếm!
Kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng!
Thần Tiêu đệ tứ kiếm!
Ba kiếm hợp nhất từ trên đầu chém xuống.
Cố Thanh Dao đẩy lùi Huỳnh Hỏa, nhếch mép cười nhạt, quay đầu vung kiếm, sát khí lại hiện.
- Tôm tép nhãi . . .
Keng!
Tuyết Dương Kiếm bay ra, cắm phập xuống mặt tuyết.
Kiếm ý băng tuyết hùng dũng khiến nửa bên người Lý Thiên Mệnh bị đông cứng.
Đông Hoàng Kiếm trên tay phải tuy còn nằm trong tay nhưng hắn hoàn toàn không thể động đậy.
Đương nhiên, Vạn Kiếp Kiếm của hắn cũng đâm nửa người Cố Thanh Dao chảy máu ròng ròng.
Thời gian như đông lại vào khoảnh khắc này.
Phản ứng của hai người cực nhanh.
Giây sau.
Cố Thanh Dao vỗ chưởng vào ngực Lý Thiên Mệnh.
Mắt Lý Thiên Mệnh lóe tia sáng lạnh, bỗng phát động cánh tay trái hắc ám.
Cửu U Thần Ma Trảo!
Trảo vươn ra, huyết ảnh đầy trời.
Linh hồn kiếp phó nằm trên cánh tay trái, khi trảo ảnh màu đỏ vụt qua thì con mắt trong lòng bàn tay mở ra, linh hồn nhỏ như mũi kim tiến lên, đâm vào linh hồn của Cố Thanh Dao.
Cố Thanh Dao hét thảm thiết:
- A!!!
Xoẹt!
Trảo này xé cánh tay đứt lìa khỏi người Cố Thanh Dao.
Nàng lại hét rầm lên, lần này là thể xác đau đớn, nguyên cánh tay bị xé đứt.
Cố Thanh Dao hoàn toàn mờ mịt, nàng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, không hiểu nổi vì sao chính mình thua?
Trên thực tế, trí mạng nhất là cú trảo cuối cùng khiến nàng hoàn toàn không phản ứng lại.
Mức độ huyền ảo của chiến quyết Sinh Tử vượt ngoài tầm hiểu biết của nàng.
- Lý . . .!
Mất một cánh tay khiến Cố Thanh Dao càng hung hãn hơn.
Khi nàng lần thứ hai đỡ nhát kiếm của Lý Thiên Mệnh, một tia chớp đỏ xuyên qua ngực nàng.
Phập!
Một mũi tên đâm vào mặt tuyết, đuôi tên còn rung bần bật, tia chớp đen đan xen nhau bên trên.
- A!
Cố Thanh Dao che ngực, quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch nhìn Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu đứng phía xa sau lưng hắn đang thu lại cung tên.
Cố Thanh Dao dùng bàn tay duy nhất run rẩy chỉ hướng Lý Thiên Mệnh, tròng mắt suýt lồi ra, giọng khàn khàn:
- Ngươi . . . ngươi . . .
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Còn láo nữa không?
- Ngươi . . . chết . . .
Lý Thiên Mệnh nhặt Tuyết Dương Kiếm nằm ở dưới đất lên:
- Có phải cảm thấy chúng ta thế đơn lực mỏng, không dám giết người?
Mặt Cố Thanh Dao sầu thảm, dồn hết sức lực thều thào, nước mắt chảy dài:
- Lý Thiên Mệnh, Lâm Tiêu Tiêu, các ngươi . . . không chết tử tế được . . . !
Hai con thú bản mệnh của Cố Thanh Dao đang chạy trốn, cố gắng kêu người đến cứu mạng.
- Cố Thanh Dao, mỗi người trên thế giới này khi làm ra lựa chọn giết người thì đều cần chuẩn bị tâm lý bị giết ngược lại, việc này không liên quan tới thiện ác, chỉ nói rõ ngươi kém cỏi. Thế giới thực công bình, nếu cho người ta một con đường sống thì đường của mình cũng nhiều hơn một chút.
- Tạm biệt.
Nói xong hai chữ cuối, Lý Thiên Mệnh dùng Tuyết Dương Kiếm đâm xuyên qua người Cố Thanh Dao.
Cố Thanh Dao trợn to mắt, gục đầu xuống, người còn quỳ dưới đất.
Sau khi kết thúc, Lý Thiên Mệnh không dừng lại, ba con thú Huỳnh Hỏa còn đang ngăn cản hai con bướm chạy trốn.
Cố Thanh Dao chết, tranh chấp giữa Lý Thiên Mệnh và Long Vũ Minh không có đường cứu vãn.
Đây là nơi sát phạt chứ không phải thiên đường.
Lý Thiên Mệnh đuổi theo, cùng ba con chiến sủng phối hợp, một người ba thú vây giết, hoàn toàn giết chết hai con thú bản mệnh tại chỗ này.
Bươm bướm rất đẹp, nhưng khi bị chặt đầu thì hết đẹp.
Lý Thiên Mệnh lau vết máu trên người:
- Đi thôi.
Dưới gốc cây tùng phương xa.
Lâm Tiêu Tiêu lắc rơi tuyết trên người, kéo chặt áo, đi theo.