Yến hội ở Long Vũ đại điện đã đến giai đoạn cuối.
Một đêm xa hoa lãng phí, dưới đất đầy rác, một mảnh lộn xộn.
Linh Túy ủ thành rượu có độ cồn cao, đa số người uống say mèm, khuôn mặt đỏ rực, choàng vai bá cổ, nói lung tung.
Ngoài điện gió tuyết vần vũ, trong điện ca múa ăn uống.
Minh chủ áo trắng Hiên Viên Vũ Phong mỉm cười, choàng tay lên vai một mỹ nữ chấp sự:
- Nào nào, tiếp tục.
Tay kia của Hiên Viên Vũ Phong đang cùng một đệ tử xinh đẹp khác uống rượu giao bôi.
Hiên Viên Vũ Phong cười nói:
- Ha ha, uống hết ly rượu này thì nàng sẽ là người của ta.
Mọi người cùng cười ồ lên.
Cô nương kia hơi căng thẳng, rụt rè nói:
- Minh chủ, người say rồi.
Hiên Viên Vũ Phong đá lông nheo nói:
- Rượu không làm người say, mỹ nhân mới làm người say. Đêm nay đến phòng của ta chứ?
Cô nương nói:
- Trời sắp sáng.
Hiên Viên Vũ Phong nói:
- Mùa tuyết rơi thì không có ban ngày, chỉ có vòng tay ấm áp.
- Ha ha!
Mọi người lại cười lên.
Cô nương có chút bất lực, ngước đầu lên, vừa lúc thấy Cố Thiểu Vũ đứng sau lưng Hiên Viên Vũ Phong, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng.
Hiên Viên Vũ Phong nói:
- Không sao đâu, chẳng qua ngâm thơ với nhau thôi, minh chủ này thuần khiết lắm, nàng đừng nghĩ bậy. Chúng ta là người văn nhã, chỉ dùng thơ kết bạn.
- Vâng, minh chủ.
Lại rộ lên tiếng cười:
- Ha ha!
Mấy đường chủ ngồi bên nhau, bên cạnh đều có đệ tử xinh đẹp làm bạn.
- Minh chủ, chừa mấy người cho huynh đệ đi chứ?
- Ngươi có tám nàng rồi, chịu nổi không?
Bọn họ rất vui vẻ, các cô nương cúi đầu, ngẫu nhiên có mấy người nhìn ra bên ngoài.
Người yêu, bạn trai của họ còn đang chờ trong gió tuyết, không ngừng đi qua đi lại, môi tím lịm vì lạnh.
Lúc yến hội kết thúc, có người vội vàng chạy vào, vẻ mặt căng thẳng:
- Cố đường chủ!
Cố Thiểu Vũ say khướt nói
- Tránh qua một bên!
Người kia vội nói:
- Cố đường chủ, xảy ra chuyện!
Cố Thiểu Vũ nói với hai cô nương trong vòng tay mình, rồi đứng dậy:
- Gái, đợi ta một lát.
Tuy Cố Thiểu Vũ mập mạp nhưng khá cao lớn, người quen gã đều biết bởi vì tu luyện chiến quyết luyện thể đặc biệt nên mới hình thành dáng người như vậy, thân thể của gã là dã thú thật sự.
Cố Thiểu Vũ xách bổng người thông báo lên ném vào góc:
- Nói đi, có chuyện gì?
Người kia thê thảm nói:
- Đà chủ Cố Thanh Dao bị người giết!
Nữ thần chết rất thảm, gã thấy xác chết của nàng, cho đến lúc này nàng còn quỳ trên mặt tuyết.
Cố Thiểu Vũ thở hắt ra:
- Ồ?
- Nàng chết rất thảm! Cố đường chủ nhất định phải báo thù cho nàng!
Cố Thiểu Vũ hỏi:
- Có trông thấy là ai làm không?
- Không, ta nghe thấy động tĩnh chạy qua thì nàng đã mất, hung thủ đã đi. Cố đường chủ, có cần báo cáo với Thẩm Phán Điện không?
Cố Thiểu Vũ nói:
- Không cần, chúng ta tự giải quyết, chúng ta là Thẩm Phán Điện của Nhân Nguyên tông.
- Vâng.
- Biến đi.
- Vâng!
Sau khi người thông báo rời đi.
Hiên Viên Vũ Phong hỏi:
- Thiếu Vũ, mọi người sắp tan cuộc, ngươi bỏ gái lại đây thì hơi kỳ nhé.
Cố Thiểu Vũ quay đầu lại:
- Minh chủ.
Hiên Viên Vũ Phong thấy sắc mặt của Cố Thiểu Vũ rất khó coi, âm trầm như nước.
- Xảy ra chuyện quái quỷ gì mà chọc giận ngươi như vậy?
Khi Hiên Viên Vũ Phong nói chuyện chất chứa nghiêm túc, nhiệt độ trong Long Vũ đại điện dường như giảm xuống.
Trong phút chốc, mọi người câm như hến, không ai dám nói chuyện.
Cố Thiểu Vũ kể lại sự việc, nói:
- Minh chủ, ta hoài nghi là đối thủ cạnh tranh làm, dùng tôm tép riu dụ chúng ta mắc câu, sau đó mai phục giết ngược lại.
Trong Long Vũ đại điện yên tĩnh.
- Tỷ của ta đã chết?!
Một thiếu niên gạt đám người ra, ánh mắt ngơ ngẩn, giơ tay lên, toàn thân run rẩy.
Gã là Cố Thanh Doãn.
Cố Thiểu Vũ nói:
- Đúng, chúng ta trúng kế
Một giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên:
- Không đúng.
Mọi người nhìn qua, phát hiện là Hiên Viên Cương Cương, đường chủ Kim Cương Đường của Long Vũ Minh.
Cố Thiểu Vũ hỏi:
- Không đúng chỗ nào?
- Ba ngày, Lý Thiên Mệnh này đến Thanh Phong Đà khiêu chiến, hắn ở trước mắt bao người đánh bại Cố Thanh Doãn, khi đó hắn cũng là Thiên Chi Thánh cảnh, ta cho rằng hắn và Lâm Tiêu Tiêu liên hợp rất có khả năng đánh bại Thanh Dao.
Mọi người phát hiện Hiên Viên Cương Cương sắc mặt âm trầm còn hơn Cố Thiểu Vũ, sát cơ mãnh liệt ngang ngửa Cố Thanh Doãn.
Hiên Viên Vũ Phong nói:
- Ngươi hãy nói tỉ mỉ hơn.
Hiên Viên Cương Cương kể lại việc Phó Bác và Phó Vĩnh Cửu.
Cố Thiểu Vũ nói:
- Phó Vĩnh Cửu không dám đắc tội? Với thân phận của hắn thì có nhiều người hắn không thể đắc tội. Hiên Viên Cương Cương, ngươi sớm giết người thì đã chẳng xảy ra chuyện này.
Hiên Viên Cương Cương nói:
- Là ngươi kêu Thanh Dao giết người, chuyện này ta còn chưa tìm ngươi tính sổ.
Cố Thiểu Vũ nói:
- Nàng là biểu muội của ta, ngươi có tư cách gì tính sổ với ta? Các ngươi có quan hệ gì?
Hiên Viên Vũ Phong khoát tay, nói:
- Đủ rồi, đừng cãi nữa, nhàm chán. Hai ngươi lập tức đến chỗ ở của Lý Thiên Mệnh, Lâm Tiêu Tiêu, bắt người lại đây, rốt cuộc bọn họ tự mình giết người hay có liên minh đệ tử khác mai phục, hỏi liền biết. Với thực lực của hai ngươi là đứng đầu trong Nhân Nguyên tông, đừng làm hỏng chuyện.
Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương gật đầu, nói:
- Rõ!
Bọn họ đi chỗ ở của đệ tử, không phải chỗ núi hoang rừng vắng, dù là liên minh đệ tử khác cũng không dám ra tay lung tung.
Hai người lập tức hành động, đi chỗ ở của Lý Thiên Mệnh.
Cố Thanh Doãn rơi lệ như mưa hỏi:
- Minh chủ, bắt đến đây rồi sao nữa?
Hiên Viên Vũ Phong thản nhiên nói:
- Tùy ngươi xử trí.
Chỉ là một đà chủ, không ảnh hưởng gì đến Long Vũ Minh, không làm Hiên Viên Vũ Phong thấy khó chịu.
Nhưng mà . . .
Ngày tuyệt vời như vậy bị tạt nước lạnh, làm Hiên Viên Vũ Phong hết hứng.
Cố Thanh Doãn nghiến răng nói:
- Vậy ta muốn uống máu của hắn, ăn thịt của hắn!
Hiên Viên Vũ Phong cười nói:
- Đừng thổi phồng nhé.
- Tuyệt đối sẽ không!
Hiên Viên Vũ Phong nói:
- Đi, nâng xác tỷ của ngươi trở về, đừng để đông lạnh xấu người.
Mọi người thầm sửng sốt.
Người đã chết còn sợ bị đông lạnh?
Người chết như đèn tắt mà vẫn lôi ra trêu chọc?
. . .
Trời sắp sáng.
Lý Thiên Mệnh đứng trên đỉnh núi nhìn Cố Thiểu Vũ và một nam nhân áo vàng khác xông vào chỗ ở của họ, đập phá lung tung nhưng không tìm được người.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vị kia là ai?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Huynh trưởng của Hiên Viên Tích Tích, tên Hiên Viên Cương Cương.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Lấy tên này là để ra vẻ đáng yêu à?
Hai người hờ hững nhìn hai đường chủ lửa giận ngút trời lùng sục khắp nơi kiếm người, cuối cùng không tìm được ai, đành xám xịt rời đi.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Xem ra chúng ta không nhà để về.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Không sao, ăn ngủ trong rừng rú mới có không khí.
Trong lúc nói chuyện, hắn đứng lên.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ngươi đi đâu?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Cổ Phong Nhai, Cửu Dương kiếm gãy, ta đi tìm binh khí mới.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ngươi có rồi còn gì? Thanh kiếm kia lợi hại hơn nhiều.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nàng thì biết cái gì, thanh kiếm này của ta chưa thể lộ ra ngoài sáng, đương nhiên phải giữ lại cho phút then chốt, giả heo ăn cọp. Hơn nữa ta có nhiều tiền.
- Ngươi lấy đâu ra tiền?
- Liên quan gì nàng.
Tiền lương tháng của phu tế của tôn thần sao có thể nói cho Lâm Tiêu Tiêu nàng biết?
. . .
Mặt trời dâng lên, tuyết tạm ngừng rơi.
Ánh mặt trời chiếu xuống lớp tuyết, đưa mắt nhìn, núi sông vạn dặm như mặt gương, nhìn lóa mắt.
Cổ Phong Nhai, người đến người đi.
- Huynh đệ, ngươi nghe gì chưa? Đêm qua, nữ thần Cố Thanh Dao của Long Vũ Minh bị một đệ tử mới tên Lý Thiên Mệnh giết, nghe nói người này còn là Thiên Chi Thánh cảnh, thực sự khiến người khó hiểu.
Nói chuyện là một nam nhân mặc áo xám hào sảng, gã cứ thấy ai là bắt chuyện với người đó, Lý Thiên Mệnh đang đi trên đường thì bỗng bị gã vỗ một cái chặn lại.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tại sao nói là Lý Thiên Mệnh giết? Có chứng cứ không?
Người này không quen Lý Thiên Mệnh, đơn thuần là bản tính thấy ai cũng quen.
Nam nhân áo xám nói:
- Không có, nhưng bọn họ nói ai giết thì hẳn là người đó giết, đừng đổ lên đầu Kiếm Vương Minh này là được.