Hình ảnh trong mắt Lý Thiên Mệnh thiên biến vạn hóa.
Một lão nhân lông mày trắng đứng trên đỉnh chúng sinh, chém ra một kiếm hội tụ kiếm ý chúng sinh thiên hạ, phá núi đứt biển, mở mang phàm trần.
Đường kiếm kia quá rung động.
Oong!
Lý Thiên Mệnh cảm giác linh hồn thức hải của mình bị xé rách nát.
“Suýt chơi lớn rồi!”
May mắn có Thần Hồn Tháp trợ giúp hắn trấn áp uy lực của kiếm quyết này.
Kiếm ý ngập trời kia hội tụ thành một mớ chữ kiếm quyết, hư vô mờ ảo.
Nhưng chúng đều khắc vào đầu Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh không đọc ra được, nhưng hắn hơi hiểu ý nghĩa, phỏng chừng miễn cưỡng có thể tu hành, nhưng muốn truyền thừa cho người khác thì không thể nào. Hơn nữa, nếu không có cơ duyên như vậy thì người khác chưa chắc có thể học được.
Không nói đến Lục Đạo Sinh Tử Kiếm, chỉ riêng Nhất Dương kiếm quyết, rất nhiều người đều phải thông qua phá Kiếm Chướng để tham ngộ nó.
Lục Đạo Kiếm Thần hỏi:
- Hậu sinh, có cảm ngộ được gì không? Đợi ngày ngươi tu thành công, đánh nhau với ta, nếu có thu hoạch thì ta sẽ chỉ dẫn ngươi học kiếm thứ hai.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Kiếm thứ nhất đã phức tạp như vậy rồi, hoàn toàn không hiểu được, ta khi nào mới có thể học được?
Lục Đạo Kiếm Thần trả lời:
- Lục Đạo Sinh Tử Kiếm có sáu kiếm, đối ứng với Lục Đạo Luân Hồi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy được, ta trở về từ từ nghiên cứu. Ngươi cho ta ra ngoài đi.
Lục Đạo Kiếm Thần cực kỳ đắc ý nói:
- Trong đó mỗi một kiếm chia ra hai kiếm sinh, tử, Sinh Chi Kiếm kéo dài không dứt, Tử Chi Kiếm là một kích tất sát!
- . . .
Lý Thiên Mệnh chợt nhớ ra Lục Đạo Kiếm Thần trước mắt là cái máy đọc lại.
Nhưng Lý Thiên Mệnh vẫn nói:
- Được rồi, ta cảm thấy người, tiền bối, nhất định không phụ kỳ vọng của người.
Lục Đạo Kiếm Thần nói:
- Ừ, biến đi.
- ???
Sao trở nên bình thường rồi?
Không lẽ . . .
- Tiền bối nghe được lời ta nói?
- Ừ, biến đi.
- Thật sự?
- Ừ, biến đi.
Lục Đạo Kiếm Thần vuốt râu dài, không ngừng lặp lại.
- Vậy ta đi nhé?
- Ừ, biến đi.
- Ta là phụ thân của ngươi.
- Ừ, biến đi.
- . . .
Lý Thiên Mệnh đùa chút thôi, trong lòng hắn vô cùng tôn kính Lục Đạo Kiếm Thần.
Sau khi kiếm khí tán đi, Lý Thiên Mệnh nhanh chóng chuồn mất.
. . .
Trong Lục Đạo Kiếm Cung.
Lý Thiên Mệnh đứng trước mặt bốn người Khương Phi Linh, Phương Thanh Ly.
Hai bên nhìn nhau đắm đuối.
Khương Phi Linh hỏi:
- Tình huống thế nào?
Lý Thiên Mệnh trả lời đúng sự thật:
- May mắn phá Kiếm Chướng, lấy được Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Trường hợp lại yên tĩnh.
Mặc dù trong lòng bọn họ đã chuẩn bị, nhưng khi nghe thấy sự thực này vẫn khiến bọn họ im lặng thật lâu.
Khương Phi Linh rất vừa lòng, Lý Thiên Mệnh rốt cuộc hù được bọn họ ở mặt nào đó.
Khương Phi Linh mừng thầm trong bụng, nói:
- Tốt lắm, vậy ta cho phép ngươi có thể tùy thời đến ngộ kiếm. Ngoài ra, điều lúc trước đã hứa với ngươi sẽ không sửa đổi, nếu ngươi có thể thành đệ tử mạnh nhất thì ta sẽ thu làm đồ đệ.
Thu đồ đệ gì đó chẳng quan trọng, có Ngộ Kiếm Thạch, ít nhất Lý Thiên Mệnh có thể tùy thời đến, bọn họ đều sẽ không hoài nghi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đa tạ tôn thần, tôn thần vạn tuế, tôn thần vạn thọ vô cương!
Khương Phi Linh cười nói:
- Khá lắm khá lắm, trẻ nhỏ dễ dạy.
Lý Thiên Mệnh đổ mồ hôi.
Hắn rất muốn nói cho Khương Phi Linh: Giữ bình tĩnh, đừng để lộ đuôi!
Khương Phi Linh chợt nhận ra mình lộ dấu vết, vội vàng ho khan hai tiếng giữ uy nghiêm:
- Khụ khụ!
May mắn đám người Hiên Viên Đạo, Kiếm Vô Ý còn chìm đắm trong rung động, có chút đờ đẫn.
. . .
Trên đường về.
Kiếm Vô Ý nói:
- Lý Thiên Mệnh, tôn thần đã dặn không được nói cho ai biết về Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
- Rõ.
Kiếm Vô Ý nói tiếp:
- Ngươi hãy thử xem, có thể luyện thành công rồi tính, không luyện được thì cũng như không.
- Biết.
Kiếm Vô Ý vỗ vai Lý Thiên Mệnh, nói:
- Nhưng năng lực đột phá sáu tầng Kiếm Chướng của ngươi khiến ta cực kỳ bội phục.
- Tạ tông chủ thưởng thức.
Kiếm Vô Ý nói:
- Chăm chỉ cố gắng, tranh thủ về mặt cảnh giới có thể đuổi kịp bạn cùng lứa, nếu không thì cho dù có kiếm quyết đệ nhất thiên hạ cũng vô ích, gãi không đúng chỗ ngứa.
- Thiên Mệnh nhớ kỹ dạy bảo của tông chủ.
Kiếm Vô Ý nhìn bóng dáng Lý Thiên Mệnh rời đi, rùng mình:
- Biến thái!
. . .
Sau khi trở về, có thời gian tu hành một giờ rưỡi trong Trạm Tinh Cổ Lộ khiến hiệu suất của Lý Thiên Mệnh tăng vọt.
Năm ngày sau, cảnh giới của hắn bước vào Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng.
Cách Cổ Thánh cảnh chỉ có một bước.
Trừ tu hành cảnh giới, thời gian khác Lý Thiên Mệnh đặt tinh lực vào Cửu U Thần Ma Trảo và Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Cửu U Thần Ma Trảo còn đỡ chút, Lục Đạo Sinh Tử Kiếm thì quá mơ hồ.
Lý Thiên Mệnh vừa nhớ lại một kiếm mà Lục Đạo Kiếm Thần truyền dạy vừa dùng phương thức liên kết tâm linh giao lưu kiếm quyết cụ thể hơn với Huỳnh Hỏa, nhưng vẫn cảm thấy khó như lên trời.
Có liên kết tâm linh, Lý Thiên Mệnh có thể cho Huỳnh Hỏa tự thể hội tư tưởng của hắn trong môn kiếm đạo này, nếu Lý Thiên Mệnh tu thành công thì gà lửa cũng có hy vọng nhất định.
Nhưng gà lửa cũng bị choáng váng.
Trong lúc chủ nhân và chiến sủng đều mờ mịt thì Minh Hội Chiến đã đến.
Sáng sớm, Kiếm Tuyết Nghi đã ở bên ngoài hét to:
- Lý Thiên Mệnh, đi ra làm vật hy sinh!
Mấy ngày nay đều tu luyện ở vùng đất tuyết, đông lạnh thấu xương.
Sau khi đột phá Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng thì Lý Thiên Mệnh trở lại chỗ ở, trong khoảng thời gian này Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương không tìm đến hắn nữa, nhưng cứ treo tim treo gan trốn tránh khiến hắn khá khó chịu.
Rốt cuộc chờ Minh Hội Chiến đến.
“Mợ nó, nếu có cơ hội sẽ chém chết con heo kia đầu tiên!”
Kiếm Tuyết Nghi ở bên ngoài kêu la, Lý Thiên Mệnh qua loa thu thập, khi hắn mở cửa thì Lâm Tiêu Tiêu từ cách vách mở cửa đình viện, bước ra.
Lý Thiên Mệnh nhìn vẻ mặt uể oải, tái nhợt của Lâm Tiêu Tiêu, trong lòng đã có tính toán:
- Cảnh giới gì?
Lâm Tiêu Tiêu đáp:
- Đệ tam trọng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nàng kiềm chế một chút, đừng hại chết mình. Tu luyện có đạo, gấp gáp cái gì?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Qua thêm chút thời gian sẽ thành thói quen.
Lâm Tiêu Tiêu hơi giật mình, Lý Thiên Mệnh đang quan tâm nàng?
Nhưng lúc mới gặp mặt, chẳng phải hắn muốn giết nàng sao?
Hai người đi tới trước mặt Kiếm Tuyết Nghi.
Kiếm Tuyết Nghi thúc giục:
- Chỉ còn thiếu hai ngươi, các ngươi xuất quỷ nhập thần, các huynh đệ suýt chút quên các ngươi. Ta đang định xuất phát chợt nhớ ra các ngươi, đi mau, đừng chậm trễ thời gian của tỷ tỷ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không thể nào? Ta dù gì là nhân vật số một, không đến mức cảm giác tồn tại thấp như vậy chứ?
- Ha ha, ai kêu ngươi là đà chủ không có thuộc hạ.
Kiếm Tuyết Nghi vừa nói vừa tăng tốc độ tiến lên, Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu nhanh chóng đuổi theo.
Lý Thiên Mệnh vinh hạnh không dám nhận nói:
- Minh chủ . . . A không, nữ thần tự mình đến đón ta?
- Ta ngại bọn họ lề mề thôi.
Xem ra nàng này tính cách nôn nóng.
Kết quả là Lý Thiên Mệnh và nữ thần chân dài đi tới chỗ đệ tử Kiếm Vương Minh tụ tập.
Đưa mắt nhìn, có bốn, năm vạn người tụ tập với nhau.
Kiếm Tuyết Nghi vừa đến, toàn trường hô to:
- Minh chủ!
- Tất cả đệ tử Kiếm Vương Minh nghe lệnh, xuất phát, chiến đấu!
Kiếm Tuyết Nghi làm việc nhanh gọn, sau khi trở về trực tiếp kêu một tiếng, dẫn dắt hơn bốn vạn người đi hướng đích đến.
- Hai người này là ai? Minh chủ chậm trễ thời gian tự mình đi đón bọn họ?
- Cái tên khoe mẽ nhuộm tóc đen thành màu trắng tên Lý Thiên Mệnh gì đó, nghe nói hắn giết Cố Tuyết Dao của Long Vũ Minh, minh chủ rất thưởng thức hắn.
- Đệt, đừng nói là nữ thần thích loại mặt trắng này nhé?
- Vớ vẩn, nữ thần thích dạng nam nhân vạm vỡ giống như ta vậy, có muốn xem tám khối cơ bụng của ta không?