Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 883 - Chương 883 - Minh Hội Chiến, Khai Chiến!

Chương 883 - Minh Hội Chiến, khai chiến!
Chương 883 - Minh Hội Chiến, khai chiến!

Nguyên Lục Đạo Kiếm Cung rơi vào yên tĩnh như chết, chỉ có Khương Phi Linh cười tươi, vui như hoa nở.

Huỳnh Hỏa ôm bụng cười to nói

- Lý Thiên Mệnh, ngươi thu tay lại đi, Nhân Nguyên tông chủ bị ngươi vả sưng mặt rồi.

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:

- Ta không phải vì vả mặt, ta chỉ muốn nhìn xem phá tầng thứ sáu Kiếm Chướng sẽ xuất hiện cái gì!

Đến lúc này, hắn tò mò về kiếm quyết đệ nhất Viêm Hoàng nhiều hơn khát vọng hãnh diện.

Trong ánh mắt ngơ ngẩn, câm nín của mọi người, cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh tiếp tục phá giải.

Tầng thứ sáu Kiếm Chướng, Địa Ngục Đạo, kiếm ý vãng sinh.

Từng tầng Kiếm Chướng xây dựng ra mười tám tầng địa ngục.

Từng tầng địa ngục hiện rõ ở trước mắt Lý Thiên Mệnh, hoàng tuyền, vong xuyên, hỏa diễm, hàn băng, a tì địa ngục, chân thực đến mức đáng sợ.

Trong một kiếm bao hàm toàn diện.

- Phá!

Tâm trạng của Lý Thiên Mệnh đã sớm bình thản.

Oong!

Một tay xuyên qua mười tám tầng địa ngục.

Cánh tay hắc ám xuyên thấu, đáng sợ hơi giống bàn tay to hắc ám truy sát Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng.

Mười tám tầng địa ngục thành mây khói.

Oong!

Ngộ Kiếm Thạch hoàn toàn thay đổi.

Mọi người bỗng thấy Ngộ Kiếm Thạch kia biến thành một lão nhân lông mày trắng khô gầy ngồi xếp bằng trên mặt đất.

- Lục Đạo Kiếm Thần!!!

Chợt vang lên các tiếng kêu giật mình.

Giây sau.

Một màn sáng kiếm khí hùng dũng bao vây kín Lý Thiên Mệnh và lão nhân lông mày trắng, tách mọi người ra.

Oong oong oong!

Kiếm khí như biển.

Trong Lục Đạo Kiếm Cung, trừ kiếm khí gào thét thì chỉ có tiếng hít thở nặng nề.

Trừ Khương Phi Linh ra, những người khác không nhấc chân lên nổi, xoe tròn mắt, giống như mất hồn mất vía, sắc mặt cứng ngắc, thậm chí thở gấp.

Bọn họ nhìn thật lâu.

Mãi đến một khắc đồng hồ sau, Kiếm Vô Ý mới nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mở ra, thở hắt ra.

Giọng Kiếm Vô Ý khàn khàn nói:

- Thế giới quan trên trăm năm của ta đã vỡ nát, tôn thần, có thể nói cho chúng ta biết nguyên nhân được không? Một người trẻ tuổi Thiên Chi Thánh cảnh mà có thể xưa nay chưa từng có trừ sáu tầng Kiếm Chướng?

Trừ sáu tầng Kiếm Chướng không khiến cảnh giới tăng lên.

Nhưng mà!

Hành động này có ý nghĩa phi phàm đối với kiếm đạo trên toàn bộ Viêm Hoàng đại lục.

Lý Thiên Mệnh do tôn thần mang về, cho nên, bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn nàng, hy vọng nàng cho một lời giải thích.

Vậy thì trong lòng họ mới có thể cân bằng một ít.

Theo lý thuyết, đây là việc tốt với Thái Cổ Thần Tông, nhưng quan trọng là bọn họ thà rằng tôn thần hoàn thành bước này.

Một Lý Thiên Mệnh từ đâu chui ra, thật sự khiến bọn họ không nghĩ thông.

Khương Phi Linh thản nhiên nói:

- Trên thế giới này có rất nhiều thứ vượt sức tưởng tượng của các ngươi, không cần quá ngạc nhiên. Vẫn câu nói cũ, các ngươi sao có thể so sánh với ánh mắt của ta?

Nói xong, Khương Phi Linh cười thầm trong bụng:

“Ôi, ta giỏi lên mặt ghê, ta giỏi quá ta ơi!”

Nhóm Hiên Viên Đạo, Kiếm Vô Ý đều không kiềm được cúi đầu:

- Vâng . . .

Khương Phi Linh mở miệng nói:

- Nhớ kỹ.

- Xin tôn thần sai bảo.

Khương Phi Linh nói:

- Việc hôm nay chỉ có bấy nhiêu người ở đây biết, cộng thêm một Phương Thái Thanh, nếu truyền ra ngoài thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!

Hiên Viên Đạo khẩn trương nói:

- Tôn thần yên tâm, có mặt ở đây đều là trung tâm của Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta, mỗi người đều là trực hệ của đệ nhất thượng thần, hơn phân nửa đều là Tam Nhãn Chân Long Mạch, ta đã sàn lọc kỹ càng, tuyệt đối không hai lòng!

Con mắt màu vàng thứ ba ở giữa chân mày Hiên Viên Đạo cực kỳ nóng cháy.

Khương Phi Linh gật đầu:

- Ừm!

Nàng không hy vọng Lý Thiên Mệnh cũng bị người của tám Thần Vực chú ý.

Đám người này đều được Hiên Viên Đạo tỉ mỉ chọn lựa ra hộ vệ cho Khương Phi Linh, là hậu duệ trực hệ trung thành với Thái Cổ Thần Tông nhất.

Hiên Viên Đạo nghiêm túc nói:

- Tôn thần yên tâm, mặc kệ Lý Thiên Mệnh được đến cái gì từ chỗ Lục Đạo Kiếm Thần thì đều là của một mình hắn, người khác không cướp được. Huống hồ, dù hắn lấy được Lục Đạo Sinh Tử Kiếm cũng phải tu thành công mới tính là được đến tạo hóa. Hơn nữa thứ này không thể giúp hắn đột phá cảnh giới, nếu như cảnh giới không đủ thì không thể phát huy ra uy lực của Lục Đạo Sinh Tử Kiếm, cho dù khiến người ngoài biết, thật ra cũng sẽ không thay đổi cái gì, chỉ gây ra chút náo động.

Khương Phi Linh nói:

- Có đạo lý, một kiếm quyết mà thôi.

Nhưng nói thật lòng, đám người vẫn bị rung động mạnh.

. . .

Kiếm khí bao phủ.

Lý Thiên Mệnh nhìn lão nhân lông mày trắng hư ảo trước mắt mình.

Lão không phải người thật mà là một tầng Kiếm Chướng.

Đây là tầng thứ bảy Kiếm Chướng.

- Ai nói với ta là chỉ có sáu tầng Kiếm Chướng?

Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì.

Tầng Kiếm Chướng cuối cùng tên là: Thiên Nhân Đạo, kiếm ý chư thần.

Bảy tầng Kiếm Chướng, bắt đầu từ tầng thứ hai thì có tên, mãi đến tầng thứ bảy, vừa lúc cấu thành lục đạo.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Người là Lục Đạo Kiếm Thần?

Đối phương không đáp lại.

Nhìn kỹ thì ngay cả lông mày trên mặt người này cũng do hàng vạn thiên văn tổ hợp.

- Nếu người là một tầng Kiếm Chướng thì đừng trách ta không khách khí, ta không rảnh tham ngộ, phá giải thân thể của lão già chỉ có thể dùng vuốt xé mở đầu của lão.

Lý Thiên Mệnh nói xong, vươn tay ra đặt trên đầu Lục Đạo Kiếm Thần.

Xoẹt!

Đúng là xé mở đầu.

Tầng thứ bảy Kiếm Chướng cứ thế bị phá.

Đột nhiên!

Lục Đạo Kiếm Thần kia mở mắt ra, ánh mắt nóng cháy nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, trong mắt hùng dũng kiếm khí.

Lục Đạo Kiếm Thần do thiên văn tổ hợp nhìn chằm chằm Lý Thiên Mệnh, nói:

- Ngồi xuống.

Lý Thiên Mệnh nghe lời:

- Được rồi.

Lục Đạo Kiếm Thần nói:

- Ngươi rất ghê gớm, có thể tham ngộ bảy tầng Kiếm Chướng của ta, với cảnh giới của ngươi phỏng chừng sắp thành thần.

- ???

Lý Thiên Mệnh huơ tay trước mặt Lục Đạo Kiếm Thần, đối phương không chớp mắt cái nào.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Lão là đồ ngốc à?

Đối phương không đáp lại.

- Thì ra là đặt sẵn đối thoại.

Lục Đạo Kiếm Thần đã chết, đây rõ ràng không phải người thật.

Tiếp theo . . .

Lục Đạo Kiếm Thần nói tiếp:

- Ngươi phá bảy tầng Kiếm Chướng của ta, có tư cách kế thừa Lục Đạo Sinh Tử Kiếm của ta, tiếp theo ta sẽ tự mình truyền thừa tuyệt học cả đời của ta cho ngươi. Hậu sinh, ta chỉ có một yêu cầu với ngươi, tuyệt đối đừng bôi nhọ uy danh của Lục Đạo Kiếm Thần ta!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tuyệt đối sẽ không.

Trong lòng hắn thì nghĩ: Nếu Lục Đạo Kiếm Thần biết ta mở khóa tiến vào, lão ở dưới chín suối chắc sẽ tức giận hộc máu.

Nhưng có câu đạo có đạo của nó.

Thật sự có duyên phận này, kế thừa tuyệt học kiếm đạo của lão, ít nhất Lý Thiên Mệnh sẽ không làm bôi nhọ uy danh của lão.

“Lão truyền tuyệt học này là hy vọng có người có thể kế thừa, tuy ta có gian lận trong quá trình, nhưng muốn học thành công sẽ phải tốn công sức.”

Trộm vào tay là một nhẽ, có thể học được hay không lại là chuyện khác.

Nếu không học được thì Lý Thiên Mệnh phá bảy tầng Kiếm Chướng cũng không được gì.

Trong lúc Lý Thiên Mệnh cảm khái.

Lục Đạo Kiếm Thần bỗng nhiên vươn tay ra đặt lên đầu Lý Thiên Mệnh.

- Lục Đạo Sinh Tử Kiếm, lấy Lục Đạo Luân Hồi làm nền móng, bây giờ ta truyền chiêu thứ nhất cho ngươi trước, Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm!

Oong!

Kiếm ý bàng bạc ùa ra từ tay Lục Đạo Kiếm Thần, Lý Thiên Mệnh chưa tham ngộ tầng thứ hai Kiếm Chướng thì bỗng nhận lấy kiếm ý như vậy, đầu óc suýt vỡ ra.

Nhân Gian Đạo, đường chúng sinh, một kiếm kinh thiên!

Bình Luận (0)
Comment