- Mất bao lâu?
Phương Thanh Ly chỉ là:
- Chỉ trong vài giây.
- Ngộ Kiếm Thạch bị hỏng rồi?
- Không thể nào!
Giọng Hiên Viên Đạo mờ mịt hỏi:
- Lão kiếm, lúc ngươi mở tầng thứ nhất Kiếm Chướng mất bao lâu?
- Lúc ta hơn hai mươi tuổi thì mất ba năm!
Kiếm Vô Ý lắc lắc đầu, gã đều cho rằng chính mình mù.
Gã là cường giả kiếm đạo của Thái Cổ Thần Tông, thậm chí cùng tộc với Lục Đạo Kiếm Thần, theo góc độ của gã càng biết rõ cảnh tượng trước mắt khó tin đến mức nào.
Nói thật lòng, dù cho Lý Thiên Mệnh có thể khiến tầng thứ nhất Kiếm Chướng dao động một chút thì bọn họ có thể phán đoán thiên phú kiếm đạo của hắn, đồng ý cho hắn ở lại đây lâu hơn để tham ngộ kiếm đạo.
Phương Thanh Ly thế này mới phản ứng lại:
- Hắn dùng vài giây phá tầng thứ nhất Kiếm Chướng!
Với bối phận của Phương Thanh Ly mà không kiềm được hét lên một tiếng.
Câu nói này dọa sợ đám người có mặt.
- Đây là Kiếm Chướng do Lục Đạo Kiếm Thần thiết lập!
- Ta từ nhỏ dùng kiếm, nghiên cứu hai trăm năm mới phá ba tầng Kiếm Chướng, chỉ riêng tầng thứ nhất Kiếm Chướng cũng phải tham ngộ mười tám năm!
Ban đầu không phản ứng lại, hiện tại ngẫm kỹ thì thấy rất kinh khủng.
Bọn họ đâu biết rằng trên thế giới này có một đám kẻ trộm kết giới thiên văn, tổ tông của họ xuyên qua thiên địa vũ trụ, trộm đi mặt trời mặt trăng vì sao.
Nói câu thật lòng, bản thân Lý Thiên Mệnh đến bây giờ mới nhận ra tộc Thiết Thiên đáng sợ đến mức nào.
Ít nhất trước mắt không có kết giới thiên văn nào có thể ngăn lại Lý Thiên Mệnh.
Trùng hợp là tất cả cường giả trong thiên địa sẽ giấu báu vật, truyền thừa trong kết giới thiên văn .
Lý Thiên Mệnh căn bản không lĩnh ngộ được Kiếm Chướng nào, hắn chỉ dùng chìa khóa mở cửa, nhưng đạt được kết quả như nhau.
Đó là môn kiếm quyết thứ nhất mà Lục Đạo Kiếm Thần để lại, nó xuất hiện ở trước mắt hắn.
Kiếm quyết giấu dưới Thương Hải Kiếm Chướng, là một quyển sách phát sáng.
Đối với đệ tử trẻ thì quyển sách này đủ khiến bọn họ mừng rỡ như điên.
Đây là Nhất Dương kiếm quyết, uy lực của nó đáng sợ còn hơn đa số kiếm quyết truyền thừa trong Thần Tông.
Nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh chỉ nhìn thoáng qua.
Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng nếu chính mình có thể lấy được thứ tốt hơn thì tại sao không đi tiếp?
Nhất Dương kiếm quyết thoạt nhìn là một quyển sách, nhưng thật ra cũng không phải, không mang nó ra ngoài được, chỉ có thể chui vào đầu Lý Thiên Mệnh.
Điều Lý Thiên Mệnh lo lắng là nếu như chính mình tạm thời hấp thu kiếm quyết này thì trong đầu không chứa kiếm quyết khác được.
Hắn muốn tiếp tục!
Bên dưới Thương Hải Kiếm Chướng nổi lên sương mù trắng.
Đây là một mảnh biển mây, biển mây này là tầng thứ hai Kiếm Chướng.
Nhưng nó không chỉ có biển mây.
Con mắt trên cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh nhìn thấy bên dưới biển mây là chúng sinh!
“Lợi hại.”
Dùng sự huyền diệu của thiên văn sáng tạo ra chúng sinh.
Lý Thiên Mệnh xem kỹ, có cỡ mười ức chúng sinh, mỗi người đều sống động, có sinh hoạt của riêng mình.
Nhưng trên thực tế, mỗi người sinh động như thật này đều do thiên văn kiếm ý tổ hợp ra.
Hình ảnh này kích thích hơi mạnh đến Lý Thiên Mệnh.
Đột nhiên một giọng nói sắc nhọn vang lên, xé rách màng tai:
- Nhân Gian Đạo, kiếm ý chúng sinh!
Lý Thiên Mệnh không thấy là ai đang nói chuyện, chỉ trông thấy mười ức chúng sinh đều ngước đầu lên nhìn chính mình.
Giọng nói kia lại vang lên:
- Muốn phá tầng thứ hai Kiếm Chướng Nhân Gian Đạo cần phải tham ngộ chúng sinh.
Tham ngộ chúng sinh?
Chúng sinh nhiều như vậy, làm sao tham ngộ? Quen từng người sẽ phải mất vài năm, ít nhất mười năm!
- Tên này thật là keo kiệt, muốn lấy truyền thừa kiếm đạo của ngươi thật khó khăn.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh không phải đến tham ngộ, hắn chỉ muốn thử xem cánh tay hắc ám của mình có thể tiếp tục phá hay không.
Lý Thiên Mệnh vươn tay ra, cánh tay hắc ám ở trong tầng thứ hai Kiếm Chướng này hóa thành bàn tay khổng lồ che trời đè trên đầu chúng sinh rồi mới cắm xuống đất.
- Mở cửa cho ta!
Oong!
Hết thảy, thế như chẻ tre.
Tầng thứ hai Kiếm Chướng, phá!
- Cái gì?
Tất cả cường giả trong cung điện xoe tròn mắt, thấy tận mắt tầng thứ hai Kiếm Chướng vỡ nát, tầng thứ ba xuất hiện.
Ngộ Kiếm Thạch biến thành màu đen!
Thời gian: Hai mươi giây.
Mặc kệ là Hiên Viên Đạo hay Kiếm Vô Ý, hoặc là Phương Thanh Ly, hiện tại đều vẻ mặt nhợt nhạt, càng không cần nói mấy người khác.
- Cái này . . . Ngộ Kiếm Thạch bị hỏng rồi sao?
- Ngộ Kiếm Thạch chưa bao giờ bị hỏng, Ngộ Kiếm Thạch do kết giới thiên văn tổ hợp thành, sao mà bị hỏng được?
- Mấy ngày trước tôn thần đã xem qua.
Lục Đạo Kiếm Cung này trong một chốc rơi vào tĩnh mịch.
Hiên Viên Đạo bỗng lên tiếng:
- Tôn thần lợi hại, ánh mắt kinh thiên, chúng ta phục.
Khương Phi Linh thản nhiên gật đầu:
- Ừm!
Thật ra nàng đã mở cờ trong bụng.
“Ai kêu các ngươi khinh thường hắn, giờ thì cho các ngươi trợn mắt há hốc mồm!”
Từ khi Khương Phi Linh biết đến Ngộ Kiếm Thạch liền suy đoán thủ đoạn của tộc Thiết Thiên của Lý Thiên Mệnh có thể trộm vòm trời đổi mặt trời.
Không ngờ . . . thật sự thành công!
Nếu không phải có quá nhiều người ở bên cạnh thì Khương Phi Linh đã vui vẻ nhảy cẫng lên, cùng Lý Thiên Mệnh ôm nhau.
Khương Phi Linh liếc trộm, các cường giả của Thái Cổ Thần Tông đều nhìn trân trân, nàng chưa từng thấy đám người luôn nghiêm khắc cứng nhắc này sẽ có ngày bị vả sưng mặt.
“Nhưng . . . ca ca còn muốn tiếp tục?”
Nói thật lòng, Lý Thiên Mệnh đương nhiên muốn tiếp tục.
Hắn muốn nhìn xem điểm giới hạn của mình nằm ở đâu, hắn càng đi vào sâu thì địa vị trong Thái Cổ Thần Tông càng cao, lại có Khương Phi Linh che chở, ai mà ghét bỏ mình có thân phận cao?
Có đường tắt bay lên trời, ít nhất có thể khiến Kiếm Vô Ý khách khí với mình một chút thì đương nhiên phải leo lên trên.
Cho nên, hắn tiếp tục không nhìn kiếm quyết tầng thứ hai Kiếm Chướng, tiếp tục đi hướng tầng thứ ba Kiếm Chướng.
Giọng nói kia lại vang lên:
- Ngạ Quỷ Đạo, kiếm ý quỷ hồn!
Tầng thứ ba Kiếm Chướng do vô số ác quỷ oan hồn tổ hợp, có cương thi mặt mũi hung tợn, oan hồn chết thảm, che trời lấp đất, hung ác tàn bạo, tiếng oán than dậy đất, thậm chí nhào lên, khiến người da đầu tê dại.
- Biến hết đi, ta không phải đến ngộ kiếm!
Lý Thiên Mệnh đã quen đường quen nẻo, lấy chìa khóa cánh tay hắc ám ra, một đường mở khóa, tiếp tục vào sâu.
Tầng thứ ba Kiếm Chướng, bị phá!
Kiếm Vô Ý không kiềm được chửi thề:
- Đệt!
Kiếm Vô Ý chợt nhận ra hơi khiếm nhã ở trước mặt tôn thần, vội vàng ngậm miệng.
- Quái vật!
- Đây còn là người sao?
- Tôn thần, người này không lẽ là con cháu trực hệ của Lục Đạo Kiếm Thần?
- Không đúng, có rất nhiều con cháu trực hệ của Lục Đạo Kiếm Thần, nhưng chưa từng nghe có tình huống này.
Nếu như nói phá tầng thứ hai Kiếm Chướng đã khiến bọn họ trong lòng giống như bị núi Thái đè đầu, vậy bây giờ thấy tầng thứ ba Kiếm Chướng khiến họ như gặp trời sụp đất nứt.
Kiếm Vô Ý hiểu kiếm ý nhất trợn to mắt ốc bươu, sắc mặt tái nhợt.
Hiên Viên Đạo hỏi:
- Đây là khái niệm gì?
Kiếm Vô Ý lườm qua:
- Sao ta biết?
- ???
Nói thật, bảo Lý Thiên Mệnh cũng là tôn thần sống lại thì bọn họ đều tin.
Dù sao tôn thần từng đến mấy lần mới phá tầng thứ nhất Kiếm Chướng, không thấy nàng khủng bố như vậy.
Mấu chốt là . . .
Tầng thứ ba là ngừng lại sao?
Tiếp theo là tầng thứ bốn, Súc Sinh Đạo, kiếm ý muôn thú, bị phá!
Lý Thiên Mệnh đã tiếp xúc Tứ Quý kiếm pháp.
Khóe môi Kiếm Vô Ý co giật, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Giây sau, Lý Thiên Mệnh phá tầng thứ năm, Atula Đạo, kiếm ý quỷ thần.
Kiếm Vô Ý lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suýt ngồi bệch xuống đất.
Một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, chưa đầy nửa canh giờ đã đuổi kịp kỷ lục cao nhất trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục.
Vượt qua cao nhất đương thời.
Ngũ Nhạc kiếm phong, vào tay.