Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thật sự huy hoàng, người cùng thời đại chắc đều bị lu mờ?
Trong mắt Kiếm Vô Ý tràn đầy sùng bái:
- Đâu chỉ là bị lu mờ?
Xem ra bởi vì Lục Đạo Kiếm Thần và Thái Ất Kiếm tộc có quan hệ, cho nên Kiếm Vô Ý tự hào về Lục Đạo Kiếm Thần còn nhiều hơn với đệ nhất thượng thần của Thái Cổ Hiên Viên thị.
Lý Thiên Mệnh thuận miệng hỏi:
- Có người học được Lục Đạo Sinh Tử Kiếm không?
Kiếm Vô Ý nói:
- Đùa à, từ sau Lục Đạo Kiếm Thần, đừng nói không ai có thể tu thành công, mấu chốt là không ai có thể được đến nó.
- Tại sao?
Kiếm Vô Ý đáp:
- Bởi vì . . . Lục Đạo Sinh Tử Kiếm ở trong Ngộ Kiếm Thạch này, cần đột phá sáu tầng Kiếm Chướng mới có thể được đến kiếm quyết. Đến hiện nay, hơn mười vạn năm qua, trong Thái Cổ Thần Tông và Lục Đạo Kiếm Tông, kiếm tu mạnh nhất cũng chi đột phá năm tầng Kiếm Chướng, lấy được Ngũ Nhạc Kiếm Phong.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Lợi hại lợi hại.
Sáu tầng Kiếm Chướng?
Kết giới thiên văn?
Lý Thiên Mệnh nhìn cánh tay trái hắc ám của mình.
“Tộc Thiết Thiên?”
Hắn có một ít ý tưởng.
Khương Phi Linh đứng bên cạnh Ngộ Kiếm Thạch, quay đầu nói một tiếng:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi lại đây.
Các cường giả của Thái Cổ Hiên Viên thị đã đứng ở xung quanh, bao vây thành hình tròn, vòng trong chỉ có ba người Khương Phi Linh, Hiên Viên Đạo, Phương Thanh Ly.
- Vâng!
Lý Thiên Mệnh và Kiếm Vô Ý cùng bước vào vòng trong.
Lý Thiên Mệnh đứng cách Khương Phi Linh bốn thước, hắn không thể đến gần, vì hễ tới gần sẽ bị Phương Thanh Ly trừng mắt.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
“Bọn họ xem mệnh của Linh Nhi quan trọng còn hơn mạng của bản thân.”
Lúc này, Khương Phi Linh chỉ hướng Ngộ Kiếm Thạch, nói:
- Thử xem có thể hiểu ra Kiếm Chướng, đạt được kiếm đạo không.
Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh ánh mắt giao nhau:
- Rõ, tạ tôn thần.
Dù chỉ có ánh mắt giao nhau nhưng Lý Thiên Mệnh hiểu ý tưởng của Khương Phi Linh.
Khương Phi Linh quen thuộc cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh, càng biết rõ lai lịch của cánh tay này.
Lý Thiên Mệnh hít sâu một hơi, tiến lên trước một bước, đứng trước tảng đá bình thường này.
Lý Thiên Mệnh biết đám cường giả ở phía sau sẽ không đặt sự chú ý vào mình, từ xưa đến nay có rất nhiều người tham ngộ Ngộ Kiếm Thạch, đều cho rằng ngộ tính của mình kinh người. Nhưng Kiếm Chướng do Lục Đạo Kiếm Thần tự mình đặt ra, đây là kết giới thiên văn do thượng thần sáng tạo, không thể nhìn bằng lẽ thường.
E rằng Thần Văn Sư đứng đầu, nếu không có thiên phú về kiếm đạo kiếm ý thì cũng không phá được Kiếm Chướng.
Từng có tiền lệ Thần Văn Sư đứng đầu nhất cũng không thể phá nổi Kiếm Chướng đệ nhất trọng.
Phương Thanh Ly nói:
- Nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian của tôn thần!
- Vâng!
Từ khi Lý Thiên Mệnh đến chỗ này, từ lặp lại nhiều nhất là vâng.
Hôm nay hắn cũng không phải nhân vật chính, những người này theo Khương Phi Linh đến ngộ kiếm, nếu Lý Thiên Mệnh không có thu hoạch gì thì Kiếm Vô Ý sẽ trực tiếp dẫn hắn đi.
Về sau không còn cơ hội đến nữa.
- Kiếm Chướng?
Lý Thiên Mệnh vươn tay trái ra trước mắt bao người, nhẹ nhàng đặt lên tảng đá.
“Đây không phải là một tảng đá!”
Tảng đá chỉ là biểu tượng, thật ra nó là do các lớp kết giới thiên văn.
Thủ đoạn này quá cấp cao!
Lý Thiên Mệnh có được đôi chút chiêu số của Thần Văn Sư, nhưng khi tay hắn chạm vào Kiếm Chướng tầng thứ nhất liền cảm thụ được hoa văn thiên văn của Kiếm Chướng này như đại dương mênh mông.
Rậm rạp, vô cùng vô tận, cực kỳ sâu dày.
Căn bản không thể hiểu mấy thứ kia, chúng nó tổ hợp với nhau theo phương thức không thể tưởng tượng, hình thành Kiếm Chướng tựa đại dương.
“Người bình thường muốn phá Kiếm Chướng thì ít nhất phải hiểu được kiếm ý ẩn chứa trong đại dương, cảm thụ Lục Đạo Kiếm Thần theo đuổi kiếm đạo.”
Kiếm cũng là một loại Thiên Ý.
Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh là hình tượng của Đông Hoàng Kiếm.
Lý Thiên Mệnh đại khái có thể hiểu được trong thiên văn đại dương cất giấu một loại kiếm ý dày nặng, bàng bạc, đó là một loại ý chí chém kiếm ra, đại dương cắt ngang.
Thông hiểu ý chí, bày ra sức lĩnh ngộ và thiên phú kiếm đạo mới có thể theo chỉ dẫn của Lục Đạo Kiếm Thần, thông qua tham ngộ trừ bỏ một tầng Kiếm Chướng, lấy được kiếm quyết trong đó.
Hiển nhiên, quá trình trừ Kiếm Chướng cũng là quá trình học tập kiếm đạo, nếu như có thể trừ Kiếm Chướng cơ bản tương đương với nhập môn kiếm đạo.
Trừ tầng thứ nhất Kiếm Chướng, lấy môn kiếm quyết thứ nhất.
Trừ tầng thứ bốn Kiếm Chướng, lấy môn kiếm quyết thứ bốn Tứ Quý kiếm pháp.
Trừ tầng thứ năm Kiếm Chướng, lấy môn kiếm quyết thứ năm, Ngũ Nhạc kiếm phong.
Trừ tầng thứ sáu Kiếm Chướng, lấy môn kiếm quyết thứ sáu, tức là kiếm quyết đệ nhất Viêm Hoàng đại lục, Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Nhưng tầng thứ nhất Thương Hải đã khiến Lý Thiên Mệnh cảm nhận được một người trẻ tuổi Thiên Chi Thánh cảnh muốn dựa vào thiên phú trừ ba tầng Kiếm Chướng thì khó như lên trời.
Lý Thiên Mệnh thầm hiểu:
“Trong năng lực trừ bỏ Kiếm Chướng, thiên phú kiếm đạo chỉ chiếm một phần, đa số vẫn phải dựa vào tài năng của bản thân. Về mặt này thì cường giả chiếm ưu thế rất lớn hơn những thiên tài.”
Tất cả điều này đều là điều kiện tiên quyết!
Trong điều kiện tiên quyết đó, với tu vi của Thiên Chi Thánh cảnh và lĩnh ngộ kiếm đạo, nói thật lòng, muốn trừ tầng thứ nhất Kiếm Chướng đã khó như lên trời.
Đệ tử trong Thái Cổ Thần Tông nghiên cứu dài lâu, phỏng chừng có thể trừ tầng thứ nhất Kiếm Chướng đã siêu giỏi.
Đây là nguyên nhân tại sao Lý Thiên Mệnh đứng trước Ngộ Kiếm Thạch, mọi người nhìn hắn nhưng mặt không cảm xúc.
Dù Khương Phi Linh tâng bốc Lý Thiên Mệnh lên trời, nhưng lẽ thường vẫn chỉ là lẽ thường.
Tuy nhiên!
Lý Thiên Mệnh không phải người theo lẽ thường.
Lý Thiên Mệnh là ai?
Tộc Thiết Thiên!
Tộc này làm việc gì?
Vớt một phát là tài vật trong thiên hạ đều trốn không ra lòng bàn tay.
Cái này gọi là giấu trời qua biển.
Lý Mộ Dương là người từng trộm Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, như bản thân Lý Thiên Mệnh, cánh tay trái của hắn từng phá kết giới thần táng.
Kết giới của thành Vĩnh Sinh Thế Giới so với Ngộ Kiếm Thạch thì sao?
Lý Thiên Mệnh cảm thấy, tuy rằng thoạt nhìn trường hợp không đồ sộ như vậy, nhưng Kiếm Chướng của Ngộ Kiếm Thạch không bằng kết giới của thành Vĩnh Sinh Thế Giới.
Đây là trực giác của hắn.
Chẳng những không bằng, thậm chí còn kém xa.
Điều này tương đương với cái gì?
Người thường phá Kiếm Chướng cần nghiên cứu nguyên lý của nó, phân tích kết cấu, cuối cùng tan rã nó.
Nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh có thể mở khóa.
“Không ngờ thủ đoạn phụ thân truyền cho ta lại khủng như vậy.”
Lý Thiên Mệnh vươn ra cánh tay hắc ám đặt lên Kiếm Chướng.
Móng tay màu đỏ nhẹ nhàng đâm vào.
“Có rồi!”
Hắn nhếch môi cười, trong lòng có tính toán.
Hắn căn bản không cần tham ngộ cánh cửa này, hắn có thể mở khóa, thiên phú chủng tộc tộc Thiết Thiên bùng nổ, hoạt động một phen, cái gọi là Kiếm Chướng bị hắn xé mở lỗ hổng.
Đến tận lúc này, Lý Thiên Mệnh vẫn mù tịt về kiếm đạo trong Kiếm Chướng.
Nhưng mà!
Tầng thứ nhất Kiếm Chướng bị phá!
Với cánh tay trái hắc ám của hắn, Ngộ Kiếm Thạch bỗng rung nhẹ, màu sắc thay đổi, nham thạch chuyển sang màu trắng.
Khói trắng mù mịt.
Lý Thiên Mệnh cơ hồ bị khói trắng nuốt sống.
Biến hóa này ập đến thật sự quá đột nhiên.
Ba người Hiên Viên Đạo, Phương Thanh Ly, Kiếm Vô Ý còn đang trao đổi về gián điệp, biến hóa của Ngộ Kiếm Thạch khiến bọn họ giật nảy mình.
- Chuyện gì xảy ra?
Bọn họ ngước đầu lên, thấy Ngộ Kiếm Thạch màu trắng.
- . . .!
Ba người sững sờ tại chỗ.
Không chỉ là bọn họ, tất cả trưởng bối cường giả trong Lục Đạo Kiếm Cung đều thộn mặt ra.