Khương Phi Linh nói:
- Thiên Mệnh, đáy hồ Hiên Viên có một Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch, đó là chí bảo thiên địa mà Lục Đạo Kiếm Thần để lại, Lục Đạo Kiếm Thần đưa kiếm ý cả đời của mình hòa vào thiên thạch vực ngoại này. Ta gần đây ngộ kiếm tại đó, ngươi hiểu biết kiếm đạo, tiếp theo ngươi hãy theo ta cùng nhau ngộ kiếm, ta chỉ dẫn ngươi đôi chút.
Lý Thiên Mệnh cung kính gật đầu:
- Rõ!
Lục Đạo Kiếm Thần là thượng thần thứ sáu trong Viêm Hoàng đại lục.
Lục Đạo Kiếm Thần sáng lập Lục Đạo Thần Vực nằm bên cạnh Thái Cổ Thần Vực.
Danh tiếng Lục Đạo Kiếm Tông uy chấn thiên hạ.
Lý Thiên Mệnh hiểu tại sao Khương Phi Linh triệu kiến hắn.
Thứ nhất là để hắn thấy nàng bình an, càng để hắn biết mọi việc phát sinh tại đây.
Thứ hai là công khai hợp pháp cho hắn một cuộc tạo hóa, nếu hắn ngộ được điều gì thì chắc chắn có thể thường xuyên đến đây.
Chỉ cần có thể thường xuyên tới chỗ này, dù không nói chuyện, không ôm, nhưng cũng có thể vơi bớt nhớ nhung, có thể mắt đi mày lại giao lưu.
Khương Phi Linh nói:
- Lý Thiên Mệnh, ta đã bảo đảm với mọi người, nói rằng ngươi có ngộ tính cao, ba vị tông chủ đều không tin. Ngươi chỉ có một lần cơ hội, nếu có thu hoạch thì có thể thường xuyên đến luyện kiếm. Còn nếu không có thu hoạch, vậy thì ngươi không có phúc hưởng thụ kiếm ý đệ nhất Viêm Hoàng của Lục Đạo Kiếm Thần.
- Đệ tử, Lý Thiên Mệnh, tuyệt đối không khiến tôn thần thất vọng!
Ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt Khương Phi Linh rưng rưng, lập tức giữ vẻ hờ hững.
Đôi mắt của Lý Thiên Mệnh nóng cháy như lửa.
Nhưng . . .
Hắn chỉ có thể cúi đầu.
“Yêu nhau đã khó, hiểu nhau là tốt rồi.”
Khương Phi Linh đứng lên, nhẹ giọng nói một câu:
- Bây giờ ta đi Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch, Lý Thiên Mệnh, ngươi đi theo ta.
Lý Thiên Mệnh hơi nghiêng người:
- Rõ!
Nàng như một làn gió lướt qua người Lý Thiên Mệnh.
Phương Thanh Ly và Hiên Viên Đạo vội vàng theo sau, cách Khương Phi Linh chưa đầy ba thước, giống như là hai cận vệ.
Khương Phi Linh nói:
- Các ngươi không cần phòng bị hắn, nếu hắn cũng muốn giết ta thì ta không đến đây được.
Phương Thanh Ly cúi đầu nói:
- Tôn thần, cẩn thận là trên hết . . .
Khương Phi Linh bất mãn nói:
- Khó chịu!
- Vâng.
Thế là bọn họ mặc kệ Lý Thiên Mệnh, nhưng vẫn theo sát Khương Phi Linh, khiến hắn không có cơ hội lén nói chuyện với nàng.
Lý Thiên Mệnh đành theo sau.
Khương Phi Linh đi ra Nhiên Linh Cung, mười mấy cường giả Sinh Tử Kiếp cảnh của Thái Cổ Hiên Viên thị rải rác xung quanh nàng, hình thành ít nhất ba lớp bảo hộ.
“Xem ra chuyến đi Thái Cổ Thần Vực của chúng ta chẳng những không thoải mái, còn nguy cơ tứ phía. Bởi vì e sợ Linh Nhi thành thần, khiến Thái Cổ Thần Vực nổi lên, quét ngang bát phương, thế là thế lực của tám Thần Vực khác đều muốn giết nàng?”
Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh hơi lạnh lùng nghiêm nghị.
“Khoảng thời gian này sẽ rất khó khăn cho mình và Linh Nhi, nhất định phải kiên trì! Nếu có một ngày mình đứng vững gót chân ở Thái Cổ Thần Vực này, có lẽ là khi làm đệ tử mạnh nhất, có quyền nói chuyện.”
“Linh Nhi là mạng của ta, ai giết nàng thì ta giết kẻ đó! Có ngày cả đại lục này không còn ai có thể chúa tể tính mệnh của chúng ta!”
. . .
Đây là một con đường băng giá đi thông đáy Hiên Viên Hồ.
Mấy trăm cường giả canh giữ ở cửa đường hầm.
Khương Phi Linh được mười mấy kẻ mạnh nhất bảo hộ đi xuống đáy hồ, Lý Thiên Mệnh theo sau.
Nhân Nguyên tông chủ Kiếm Vô Ý không rời đi, mà là theo bên cạnh Lý Thiên Mệnh, xem ra sau khi xong việc gã còn phải đưa Lý Thiên Mệnh về.
Lý Thiên Mệnh lên tiếng:
- Tông chủ, ta có thể hỏi một vấn đề không?
- Hỏi.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch là truyền thừa kiếm đạo của Lục Đạo Kiếm Thần, tại sao không ở Lục Đạo Kiếm Tông mà có trong Thái Cổ Thần Tông chúng ta?
Kiếm Vô Ý thản nhiên nói:
- Chúng ta cướp về.
Lý Thiên Mệnh giật mình kêu lên:
- Cướp?
Xem ra Thái Cổ Thần Tông rất cứng rắn.
Kiếm Vô Ý nói:
- Đúng, bọn họ hiện tại nằm mơ đều muốn giành lại.
- Lợi hại.
Có thể cướp đồ của người khác cũng là một loại bản lĩnh.
Tuy đối phương không lấy lại được, nhưng có chuyện như vậy thì Lục Đạo Kiếm Tông và Thái Cổ Thần Tông hẳn là thế như nước với lửa.
- Thật ra người bình thường không biết, Thái A Kiếm tộc của Lục Đạo Kiếm Tông và Thái Ất Kiếm tộc của chúng ta vốn là một tộc, nhưng bọn họ tách ra, còn sinh ra một Lục Đạo Kiếm Thần. Lục Đạo Kiếm Thần này cùng nguồn gốc rễ với Thái Ất Kiếm tộc chúng ta, nên chúng ta tu kiếm quyết truyền thừa của hắn cũng không sao.
- Hiểu rồi!
Lý Thiên Mệnh không có khái niệm về thực lực cụ thể của Thái Cổ Thần Vực, suy đoán từ cuộc đối thoại này thì ít nhất mạnh hơn Lục Đạo Kiếm Tông, tức là Thái Cổ Thần Vực không xếp chót.
Chín Thần Vực có phát triển hơn mười vạn năm, chắc chắn thực lực không xếp hàng theo con số.
Lý Thiên Mệnh nhíu mày hỏi:
- Những người muốn giết tôn thần có mạnh không?
Kiếm Vô Ý trừng hắn một cái:
- Đã dặn ngươi đừng hỏi quá nhiều.
- Ừm.
Kiếm Vô Ý cáu gắt nói:
- Ta không hiểu nổi tại sao tôn thần cho ngươi đến Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch, đệ tử ở tuổi như ngươi không có chút kinh nghiệm trải đời. Trong lịch sử cho đến ngày nay, ít có ai lĩnh ngộ một chút kiếm ý của Lục Đạo Kiếm Thần trong Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch. Cho dù là ta cũng chỉ là phá bốn tầng Kiếm Chướng, lĩnh ngộ một Tử Quỷ kiếm pháp.
- Cái gì là Kiếm Chướng?
Kiếm Vô Ý đáp:
- Kết giới thiên văn đứng đầu do Lục Đạo Kiếm Thần thiết lập, cần lĩnh ngộ kiếm đạo cực cao mới có thể xuyên qua Kiếm Chướng, đạt được truyền thừa kiếm đạo.
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Kết giới thiên văn? Tông chủ, nếu tôn thần thừa nhận ta thì không chừng ta sẽ có thu hoạch.
Kiếm Vô Ý hỏi vặn lại:
- Tự tin vậy sao? Ngươi có biết Lục Đạo Kiếm Thần mang ý nghĩ như thế nào không? Lứa tuổi cỡ như ngươi thì trong vài năm tham ngộ được một tầng đã xem như lên trời.
Trong mắt Kiếm Vô Ý mang theo tia trêu ghẹo, có lẽ cảm thấy Lý Thiên Mệnh tự tin hơi quá mức.
. . .
Đáy hồ Hiên Viên Hồ có tên là Lục Đạo Kiếm Cung.
Đi qua đường hầm thủy tinh ở đáy hồ có thể trực tiếp bước vào trong Lục Đạo Kiếm Cung, Khương Phi Linh đi với đám cường giả vây quanh, Lý Thiên Mệnh theo sát sau đó.
Bên trong rất trống trải.
Hết thảy giống như hư vô.
Hắn ngước đầu lên, đập vào mắt liền trông thấy chính giữa cung điện này đặt một tảng đá, tảng đá thoạt nhìn rất tầm thường, giống như được moi ra từ lòng sông.
Đây là truyền thừa của Lục Đạo Kiếm Thần, Ngộ Kiếm Thạch.
Kiếm Vô Ý cảm thán rằng:
- Nghe đồn Lục Đạo Kiếm Thần ngồi trên tảng đá này ngộ thành công kiếm quyết đệ nhất Viêm Hoàng của mình.
Không phải Kiếm Vô Ý nói cho Lý Thiên Mệnh nghe, gã thuần túy cảm khái, sùng kính.
- Kiếm quyết gì hả?
Kiếm Vô Ý hoài nghi hỏi:
- Ngươi dù gì cũng là người của Thái Cổ Thần Vực mà không biết kiếm quyết mạnh nhất Viêm Hoàng đại lục?
Lý Thiên Mệnh thần kinh vững vàng, không hề hoảng loạn, mỉm cười hóa giải:
- Tông chủ, nếu không phải ta xuất thân quá xa xôi thì không chừng hiện tại đã là Sinh Tử Kiếp.
- À.
Kiếm Vô Ý lười hỏi thăm, hơi không thích nghe Lý Thiên Mệnh tự mình thổi phồng, nhưng vẫn nói:
- Đó là kiếm quyết mạnh nhất trong lòng tất cả người tu kiếm ở Viêm Hoàng đại lục. Lục Đạo Kiếm Thần từng dùng kiếm quyết này, quét ngang thiên hạ, đánh bại lục hợp bát hoang, một kiếm trong tay, không người địch nổi. Tên của nó là Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.