Hiên Viên Đạo là Địa Nguyên tông chủ, cũng là tộc vương của Thái Cổ Hiên Viên thị hiện tại, Khương Phi Linh là tổ tiên của bọn họ, lẽ đương nhiên nên do hắn bảo hộ nàng.
Không đợi Khương Phi Linh đồng ý Hiên Viên Đạo đã đi sắp xếp.
Dù sao an toàn của tôn thần là việc lớn hàng đầu.
Sau khi ra Nhiên Linh Cung, Phương Thái Thanh và Hiên Viên Đạo liếc nhau.
Phương Thái Thanh nhíu mày nói:
- Đám người này điên rồi, dám ám sát cả thần!
Ánh mắt Hiên Viên Đạo âm trầm nói:
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy, mà là tám Thần Vực hợp sức. Còn về vì sao điên rồ như thế, bọn họ sợ.
- Ài, tôn thần trở về, nhưng chỉ có Địa Chi Thánh cảnh, điều này khiến chúng ta quá bị động. Nếu lúc trước khi thần huyết sôi trào cố gắng không để lộ tin thì tốt rồi.
Hiên Viên Đạo nói:
- Đừng ngây thơ, việc này căn bản giấu không được. Nhiều năm qua, chín Thần Vực tính kế nhau, dù là Thị Thần Điện đều có gian tế chưa bị lôi đâu ra, đặc biệt là Âm Dương Ma Tông, giỏi về thủ đoạn khống hồn, sưu hồn, thủ đoạn lấy tình báo thuộc hạng nhất. Không để bọn họ tìm được tôn thần trước mình đã giỏi rồi, muốn che giấu lừa đời hả, mơ đi.
Phương Thái Thanh nheo mắt nói:
- Cần chờ mười năm! Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Lục Đạo, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Cung! Tám Thần Vực, khi nào mới chấm dứt?
- Không biết, tùy vào tôn thần, phỏng chừng trong lòng nàng có tính toán rồi. Nếu không nằm ngoài dự đoán thì tám Thần Vực đều muốn giết nàng.
Hiên Viên Đạo nói:
- Chỉ mong được như vậy, không hiểu sao ta cứ có một loại ảo giác.
- Ảo giác gì?
- Tôn thần hơi non nớt.
Phương Thái Thanh nói:
- Nàng đã từng hai mươi tuổi liền thành thần, sau đó gặp bất trắc, giống một tiểu cô nương là bình thường thôi.
Hiên Viên Đạo nói:
- Ừ, chỉ mong như vậy.
Đất tuyết, Tùng tháp, Hàn phong.
Lý Thiên Mệnh ngồi tại đây, nhớ lại tất cả tạo hóa lĩnh hội trong Trạm Tinh Cổ Lộ lúc sáng, từ từ tiêu hóa, bổ sung Thiên Ý Đế Hoàng.
- Tại sao nàng không tu luyện?
Khi Lý Thiên Mệnh mở mắt ra, Lâm Tiêu Tiêu dựa vào dưới Tùng tháp, cuộn người lại chỉ lộ ra hai con mắt đỏ rực, như thú con, nhìn hắn chằm chằm.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Không liên quan tới ngươi.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Sợ làm ra động tĩnh đặc biệt gì bị ta trông thấy đúng không?
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, giấu đi đôi mắt.
Lý Thiên Mệnh nhìn hướng chỗ ở của mình, một người áo lam xuất hiện tại đó.
Lý Thiên Mệnh đứng lên nói:
- Nàng ở yên tại đây, đừng đi lung tung, cẩn thận một chút, đừng để mất mạng.
- Ngươi đi đâu?
- Có chút việc, trở về một chuyến, lát nữa quay lại.
Lý Thiên Mệnh nói xong đi xuống núi, nhanh chóng trở lại chỗ ở đệ tử của mình.
Kiếm Vô Ý ngồi trong chòi mát trong sân, trên cao nhìn xuống Lý Thiên Mệnh.
- Ta nghe nói ngươi lấy tu vi Thiên Chi Thánh cảnh giết Cổ Thánh cảnh đệ tứ trọng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có người hỗ trợ, thêm vào may mắn.
Kiếm Vô Ý nói:
- Xem ra ánh mắt của tôn thần rất chính xác, Thiên Chi Thánh cảnh mà có Thánh Nguyên bàng bạc như vậy đúng là hiếm thấy.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tông chủ đến chỗ của ta có sai bảo gì không?
Kiếm Vô Ý đứng lên nói:
- Tôn thần triệu kiến ngươi, đi theo ta.
Lý Thiên Mệnh hưng phấn lên:
- Cái gì?
Còn chưa qua một tháng, xem ra Khương Phi Linh không chịu nổi khổ tương tư, làm vậy tuy mạo hiểm, nhưng nghe nói nàng muốn gặp mình khiến trong lòng Lý Thiên Mệnh rất vui.
Kiếm Vô Ý nói:
- Kích động cái gì? Ở trước mặt tôn thần nhớ nghiêm túc vào.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Biết.
Lý Thiên Mệnh theo Kiếm Vô Ý ra khỏi chỗ ở, lúc sắp đi, hắn nhìn thoáng qua chỗ của Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu đứng dưới Tùng tháp, lẳng lặng nhìn Lý Thiên Mệnh rời đi.
Gió tuyết cơ hồ nuốt chửng nàng.
Kiếm Vô Ý đi rất nhanh, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp.
Kiếm Vô Ý thông qua quan sát tốc độ của Lý Thiên Mệnh cho ra kết luận:
- Ngươi còn có tốc độ của Cổ Thánh cảnh, kỳ lạ. Thánh Nguyên của ngươi tuy mạnh nhưng tu luyện rất khó khăn, hèn gì cảnh giới không theo kịp bạn cùng lứa.
- Ừm.
Nói nhiều lỡ lời, Lý Thiên Mệnh chỉ biết gật đầu.
Không lâu sau, đã đến Hiên Viên Hồ.
Trong gió tuyết, Hiên Viên Hồ cũng đông lại, kiến trúc trên hồ tựa như cung điện thủy tinh.
Đưa mắt nhìn, nhiều thú bản mệnh rồng thần bay nhanh trên trời, cảnh tượng rất đồ sộ.
Lúc đến gần Nhiên Linh Cung, Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sao cảm giác có thêm nhiều cường giả vậy?
Kiếm Vô Ý đáp:
- Vì bảo hộ tôn thần.
- Có cần gióng trống khua chiêng như vậy không?
Lý Thiên Mệnh phát hiện khi hắn đến gần, trong góc có ít nhất trên trăm cường giả tuyệt đỉnh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn.
Rõ ràng, Lý Thiên Mệnh biểu hiện ra một chút gì không tốt là sẽ bị chém giết ngay.
Kiếm Vô Ý thản nhiên nói:
- Tôn thần bị ám sát.
Lý Thiên Mệnh như bị sét đánh:
- Cái gì???
Hắn trợn to mắt, tròng trắng mắt nhanh chóng đổi màu đỏ, tơ máu trải rộng, hít thở cũng nặng nề hơn.
Giọng Lý Thiên Mệnh khàn khàn hỏi:
- Nàng sao rồi?
Kiếm Vô Ý liếc Lý Thiên Mệnh một cái, cảm thấy phản ứng của hắn hơi khoa trương:
- Đương nhiên không sao, ngươi khẩn trương cái gì?
Lý Thiên Mệnh hỏi dồn dập:
- Súc sinh đến từ đâu mà dám ám sát cả tôn thần? Bắt được chưa? Chết chưa? Có đồng bọn không?
Kiếm Vô Ý nhìn chằm chằm Lý Thiên Mệnh, hỏi:
- Liên quan gì ngươi? Ngươi có tư cách gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tông chủ, ta chỉ là hơi khẩn trương.
Kiếm Vô Ý thản nhiên nói:
- Không cần, việc của tôn thần là chuyện của chúng ta, ngươi chỉ là đệ tử Nhân Nguyên, lo tu luyện là được.
- Ừm.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều nữa, nói thật ra hắn tức giận biểu hiện ra hành động hơi không thích hợp.
Nhưng mà!
Có ngọn lửa đốt cháy trong tim hắn.
Để Khương Phi Linh một mình ở đây, nhàm chán thì thôi đi, còn có nguy hiểm, Lý Thiên Mệnh là người mà nàng dựa vào, hắn đang rất khó chịu.
Kiếm Vô Ý dặn dò:
- Đi vào trong đừng động đậy lung tung, để khỏi phải bị giết. Người của Thái Cổ Hiên Viên thị đang rất khẩn trương, ngươi hiểu chưa?
- Hiểu!
Lý Thiên Mệnh đi vào, dọc đường gặp cường giả trung niên, lớn tuổi đều là Sinh Tử Kiếp cảnh. Lúc Lý Thiên Mệnh đi vào, ánh mắt của bọn họ như kiếm độc đâm vào người hắn.
Ánh mắt lạnh lùng túc sát đó đều nói lên rằng bọn họ xem trọng an toàn của Khương Phi Linh.
Trong Nhiên Linh Cung.
Lý Thiên Mệnh rốt cuộc nhìn thấy nàng!
Nhưng bên cạnh nàng còn có hai người.
Một người là Phương Thanh Ly, sắc mặt còn hơi tái, nhưng vẫn hầu hạ bên cạnh Khương Phi Linh.
Người thứ hai là Địa Nguyên tông chủ Hiên Viên Đạo, gã đứng trong góc, ánh mắt nghiêm nghị, không nhúc nhích.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu:
“Xem bộ dạng này thì hoàn toàn không có hy vọng nồng nhiệt với Linh Nhi rồi.”
Thấy Khương Phi Linh không bị thương, Lý Thiên Mệnh hơi yên lòng.
Tuy cuộc gặp mặt này khác với trong tưởng tượng, nhưng vì an toàn của Khương Phi Linh, Lý Thiên Mệnh có thể thông cảm.
An toàn của nàng là việc lớn nhất!
Nhớ nhung, ôm gì đó thì cố nhịn vậy.
Ở trước mặt nhiều người, Khương Phi Linh chỉ có thể giữ biểu cảm của thượng thần.
Nàng ngồi trên ghế cao, nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh vái chào:
- Kính chào tôn thần.
Khương Phi Linh kêu lên:
- Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh cúi đầu trả lời:
- Có đệ tử.
Đối thoại như vậy thật quái dị, nhưng không có cách nào khác, người ở trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Bao gồm Hiên Viên Đạo đều như hổ rình mồi nhìn Lý Thiên Mệnh, sợ hắn xằng bậy.
Lẽ ra Lý Thiên Mệnh là ân nhân của tôn thần, hắn tuyệt đối sẽ không hại nàng, nhưng bọn họ không thể để xảy ra sơ suất nào.
Tức là, Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh chỉ có thể nói chuyện, hơn nữa đối thoại với thân phận tôn thần, hoàn toàn không thể đến gần nhau.