Trạm Tinh Cổ Lộ.
Lý Thiên Mệnh có lệnh bài đà chủ của Kiếm Vương Minh, một ngày bằng ba ngày lúc trước.
Lâm Tiêu Tiêu cũng được lệnh bài chấp sự, một ngày có thể vào một canh giờ.
Hiện tại tiến vào, vì có được Thiên Ý của tiền bối càng mạnh để lại, Lý Thiên Mệnh đi vào nơi sâu hơn.
Đi sâu vào trong tất nhiên sẽ mất thời gian, hơn nữa mỗi lần đều tốn thời gian đi đường. Ngược lại đệ tử của Địa Nguyên tông, Thiên Nguyên tông vừa vào đã ở ngay phần giữa và sau Trạm Tinh Cổ Lộ.
Người và người không thể so sánh.
May mắn bên cạnh Lý Thiên Mệnh có đàn sau vờn quanh, hắn đã nổi tiếng trong Trạm Tinh Cổ Lộ.
- Hiên Viên Dần!
Lý Thiên Mệnh đang quan sát Thiên Ý của một vị tiền bối tên Hiên Viên Dần, đối phương tu luyện Thiên Ý Bá Đạo, có điểm chung với Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh.
Một canh giờ rưỡi kết thúc, Lý Thiên Mệnh tinh thần phơi phới đi ra, cùng Lâm Tiêu Tiêu rời khỏi Trạm Tinh Cổ Lộ.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Không thể trở về chỗ ở, chúng ta đi đâu?
- Tìm đại một chỗ, có thể ngồi tu hành là được, nàng còn kén chọn?
Lâm Tiêu Tiêu cắn răng:
- Biết rồi!
Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười nói:
- Nhưng chờ ta đột phá thêm lần nữa thì không cần tránh mặt Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Sắp tới chưa?
Nàng không dám tu luyện ở trước mặt Lý Thiên Mệnh, phải về chỗ ở mới được.
- Sắp rồi.
. . .
Hai con âm dương ngư ở Thái Cực Phong Hồ, mỗi con đều có một mắt cá.
Trong đó, núi trong biển là Độ Kiếp Phong.
Đồn rằng lão quái vật Sinh Tử Kiếp cảnh trong Thần Tông đều khổ tu tại đây, đối kháng Sinh Tử Kiếp.
Biển trong núi là Hiên Viên Hồ.
Hiên Viên Hồ là đất tổ của Thái Cổ Hiên Viên thị, nguyên Thần Tông chỉ mình Thái Cổ Hiên Viên thị có tộc địa.
Hiên Viên Hồ rất bao la, nói là đại dương cũng không đủ.
Ngay chính giữa Hiên Viên Hồ có một tòa Thánh Cung không ai đến gần. Thánh Cung màu trắng, như được đúc từ đá quý, bàng bạc mà khí phái, vô cùng trang nhã.
Tên của tòa Thánh Cung này là Nhiên Linh Cung.
Đây là cái tên thượng thần thứ mười Hiên Viên Hi đặt ra vào mười vạn năm trước.
Ngày gần đây, thượng thần thứ mười của Thái Cổ Hiên Viên thị trở về, ở trong Nhiên Linh Cung, làm chấn động Viêm Hoàng đại lục.
Trong Nhiên Linh Cung.
Trong đình viện trang nhã, u thâm này, một thiếu nữ mặc váy lam ngồi dưới mái hiên.
Nàng vươn chân trắng mịn không mang giày nhẹ đung đưa, khiến bông tuyết từ trên trời rơi xuống trên chân.
- Tuyết rơi thật đẹp.
Khương Phi Linh chống cằm, đôi mắt trong veo ngắm cảnh tuyết trong đình viện.
Nàng đung đưa chân cả buổi.
- Chán quá, thời tiết đẹp như vậy, nếu có ca ca ở bên cạnh ấm áp thì tuyệt.
Nàng đứng lên, chân trần đi trong cung điện ngày tuyết, đi tới trước một cây cột, nàng đếm gạch khắc bên trên, vịn trán nói:
- Phiền quá, còn cách thật nhiều ngày, sao thời gian trôi qua chậm quá. Nếu biết trước đã bảo ca ca cách mười ngày đến một lần, hừm! Không biết ca ca ở trong Nhân Nguyên tông có khỏe không, mình có nên triệu kiến ca ca không? Sẽ không làm hỏng việc chứ?
Khương Phi Linh hơi lo sợ, bởi vì hiện tại tin tức không đồng đều, nàng không chắc người của Thần Tông có trí tưởng tượng phong phú đoán được nàng không phải là Hiên Viên Hi hay không.
- Chờ thêm chút nữa đi! Tu luyện lại tu luyện, mỗi ngày đều là tu luyện, không có ai nói chuyện, phiền quá.
Khương Phi Linh chu môi, đi ra cung điện, đứng trên mặt tuyết.
- Ủa? Đó là cái gì?
Khi Khương Phi Linh ngước đầu ngắm tuyết thì chợt thấy có một lôi đình màu đỏ trên bầu trời.
- Nguy rồi!
Lôi đình màu đỏ bắn về phía nàng.
Khương Phi Linh cảm thụ được uy hiếp chết chóc, đó là bản năng đến từ thần thể.
Nhưng sức mạnh của nàng quá yếu, hoàn toàn theo không kịp bản năng.
Chợt vang tiếng hét chói tai:
- Bảo hộ tôn thần!!!
Khương Phi Linh cảm thấy hoa mắt, một vật khổng lồ vọt lên tầng mây, là con phượng hoàng màu xanh.
Keng keng keng!
Trên đỉnh đầu vang âm thanh chói tai, lôi đình màu đỏ hùng dũng nổ tung, chớp mắt nuốt cả bầu trời, hóa thành biển sét vô tận.
Phụt!
Keng!
Hai âm thanh liên tục, vòi máu phun ra, Khương Phi Linh rút chân về, một mũi tên màu đen cắm vào vị trí nàng vừa đặt chân.
Mũi tên màu đen còn run bần bật, lôi đình màu đỏ hùng dũng quấn quanh mũi tên, dính một ít máu.
Khương Phi Linh ngây ra, vội vàng chạy đi.
“Ai muốn giết ta?”
Đầu óc Khương Phi Linh trống rỗng, không có Lý Thiên Mệnh ở bên cạnh, trong lòng nàng luống cuống.
Trên bầu trời vang tiếng quát giận dữ:
- Nhãi nhép từ đâu ra, gan to bằng trời!
Trên đầu vang một chuỗi tiếng nổ, qua một lúc mới lắng xuống.
Bùm!
Một con phượng hoàng màu xanh người đẫm máu rớt xuống đình viện trước mắt Khương Phi Linh.
Thị Thần điện chủ Phương Thanh Ly sắc mặt trắng bệch rơi xuống.
Xem ra là cả hai đỡ uy lực của mũi tên kia, đặc biệt là phượng hoàng màu xanh, hình như thân thể bị xuyên thủng.
Phương Thanh Ly run rẩy quỳ trên mặt đất:
- Tôn thần không sao chứ?
Bùm!
Lại có một nam nhân rơi xuống đất.
- Nương, không sao chứ?
Đó là một nam nhân áo xanh.
Khương Phi Linh còn nhớ người này hình như là Thiên Nguyên tông chủ Phương Thái Thanh, một trong những người có thân phận cao nhất Thần Tông.
Thị Thần điện chủ Phương Thanh Ly không ngờ là mẫu thân của Thiên Nguyên tông chủ?
Phương Thanh Ly cắn răng nói:
- Không sao, hãy bảo hộ tôn thần.
Phương Thái Thanh ra lệnh:
- Người đâu, mang Thị Thần điện chủ đi chữa thương!
Vù vù!
Lúc này, trong Nhiên Linh Cung xuất hiện hai cường giả, bao gồm Địa Nguyên tông chủ Hiên Viên Đạo cũng xuất hiện.
Hai tông chủ vội tiến lên, quỳ xuống trước mặt Khương Phi Linh.
Giọng Phương Thái Thanh âm trầm lạnh lùng nói:
- Tôn thần, ta tội đáng muôn chết, ta không làm tròn nhiệm vụ cảnh giác, khiến tôn thần rơi vào cảnh nguy hiểm!
Hiên Viên Đạo khàn giọng nói:
- Ta cũng có tội, Hiên Viên Hồ là địa bàn của Thái Cổ Hiên Viên thị ta, vậy mà ta để kẻ gian có cơ hội bắn tên trộm, tổ tiên, đây là lỗi lơ là của ta!
Khương Phi Linh hơi kinh tâm động phách.
Nàng bình ổn tâm trạng, trầm giọng hỏi:
- Không đuổi theo kịp à?
Phương Thái Thanh và Hiên Viên Đạo cúi đầu:
- Đã chạy.
Khương Phi Linh hỏi:
- Là ai?
Có người dám ám sát thượng thần, chuyện này là sao?
Đừng nhìn Khương Phi Linh bề ngoài bình tĩnh, trong lòng nàng thì bối rối.
Phương Thái Thanh nói:
- Tôn thần, xem mũi tên thì đây là thủ đoạn của Lưỡng Nghi Ma Tông, nhưng thứ này quá rõ rệt, rất có thể là vu oan giá họa. Kẻ ra tay ở bên ngoài Hiên Viên Hồ, nhưng cách hồ không xa. Thần Tông có nhiều lớp kết giới bảo hộ, nói lên người này rất có thể là người trong Thần Tông, ít nhất kẻ này có thể hoạt động tự do trong Thần Tông.
- Lưỡng Nghi Ma Tông?
Khương Phi Linh hơi chóng mặt, người lạ cách xa mười vạn tám nghìn dặm, khi không giết mình làm gì?
Chẳng lẽ ta không phải thượng thần sao?
Lưỡng Nghi Ma Tông là bá chủ của Lưỡng Nghi Thần Vực, Thần Vực đệ nhị, cũng là nơi thượng thần thứ hai sinh ra, hoặc với tên khác là Âm Dương Ma Tông.
Thế lực của họ rất lớn, cùng cấp bậc với Thái Cổ Thần Tông.
Phương Thái Thanh quỳ dưới đất, dập đầu nói:
- Vẫn chưa thể xác định. Xin tôn thần yên tâm, tiếp theo ta sẽ dốc hết sức điều tra, lấy mũi tên này làm manh mối lôi ra gián điệp dám can đảm ám sát tôn thần, thực lực của hắn rất mạnh, nhưng chưa chắc núp được!
Hiên Viên Đạo kích động nói:
- Tôn thần, ta chuẩn bị gọi về tất cả cường giả Thái Cổ Hiên Viên thị trú đóng quanh Nhiên Linh Cung, luôn luôn bảo hộ an toàn của tôn thần. Ta thì như hình với bóng bảo hộ tôn thần, mãi đến khi tôn thần có sức mạnh tự bảo vệ mình mới thôi. Nếu lại khiến tôn thần rơi vào cảnh nguy hiểm thì Hiên Viên Đạo chết muôn lần cũng không thể chuộc tội!
- Ừm ừm.
Khương Phi Linh vẫn đang tim đập nhanh.
Tại sao có gián điệp ám sát chính mình?
Tại sao bọn họ kích động như thế? Giống như là bảo hộ chính mình là một loại sứ mệnh.
Phương Thanh Ly vừa rồi suýt mất mạng chỉ vì đỡ mũi tên cho Khương Phi Linh.