Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 877 - Chương 877 - Ám Sát Thần

Chương 877 - Ám sát thần
Chương 877 - Ám sát thần

Nghe lời nói của Kiếm Tuyết Nghi, Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương sắc mặt càng âm trầm.

Hiên Viên Cương Cương hỏi:

- Ý của nàng là sao?

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Đơn giản thôi, từ hôm nay trở đi, hai vị này là người của Kiếm Vương Minh ta, ta định cho Lý Thiên Mệnh làm đà chủ.

- Nhưng hắn giết đà chủ của Long Vũ Minh ta!

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Đó là chuyện đêm qua, không liên quan tới chúng ta.

Cố Thiểu Vũ độc ác nói:

- Nếu nàng đã thừa nhận, vậy thì để hắn giết người đền mạng, chúng ta muốn mang hắn đi!

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Không được, các ngươi không thể mang đi đà chủ của Kiếm Vương Minh ta.

- . . .

Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương liếc nhau.

Cố Thiểu Vũ cắn răng hỏi:

- Chúng ta nghe hiểu, Kiếm Tuyết Nghi, nàng muốn che chở một tiểu tốt vô danh chống lại Long Vũ Minh chúng ta?

Kiếm Tuyết Nghi bĩu môi nói:

- Cố mập, ngươi đừng nói như vậy, cái gì gọi là chống lại? Minh Hội Chiến bắt đầu, có lần nào mà các ngươi không hại huynh đệ tỷ muội Kiếm Vương Minh chúng ta gần chết? Đều là việc rõ rành rành thì đừng giả vờ giả vịt làm gì, hôm nay ta đưa người cho ngươi, đến lúc đó các ngươi chịu nương tay sao?

Cố Thiểu Vũ cười nhạt:

- Ha ha.

Kiếm Tuyết Nghi khoát tay:

- Biến đi.

Cố Thiểu Vũ nói:

-Kiếm Vương Minh, thù này chúng ta ghi nhớ. Minh Hội Chiến năm nay, các ngươi sẽ giống như súc sinh!

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Thứ khác không dám nói nhưng ít nhất có thể hái đầu của Cố mập nhà ngươi xuống.

Cố Thiểu Vũ cười xấu xa:

- Nàng ngon lắm, hy vọng đến lúc đó đừng khóc thành tiếng. Cái miệng nhỏ của nàng không tệ, nhớ rửa kỹ, đến lúc đó ‘thổi kèn’ cho lão đại của chúng ta

- Ngậm miệng!

Đám người Kiếm Vương Minh xúm lại.

- Đừng nhúc nhích.

Kiếm Tuyết Nghi hoàn toàn không để ý lời nhục nhã đó, cười khẩy nói:

- Hiên Viên Vũ Phong mà dám dí tăm xỉa răng của hắn lại gần thì tỷ tỷ cắn đứt, bóp nát trứng của hắn.

- . . .

Lý Thiên Mệnh đỏ mặt.

Đệt, thô bạo quá.

Mắt gà lửa sáng rực:

- Ta thích dạng này!

Nhìn ra được, đám đệ tử nam có mặt tuy cảm thấy nữ thần nói ra lời này có hơi thô lỗ, nhưng mà . . .

Người đẹp thì là chính nghĩa.

Mặc kệ nàng nói cái gì, bọn họ đều ngất ngây, không hiểu sao nữa.

Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương không lấy được chỗ tốt gì, bên Tuyết Nghi Kiếm các là địa bàn của Kiếm Vương Minh, bọn họ chỉ có thể ôm hận rời đi.

Hai người rời đi, Kiếm Tuyết Nghi liếc mắt qua:

- Xéo đi!

- Vâng thưa sư tỷ!

Nhiều đệ tử vây xem bỏ chạy ngay.

Kiếm Tuyết Nghi mang theo đám theo đuôi của mình, trong đó có đường chủ, đà chủ, thực lực siêu quần, tuy số người ít hơn Long Vũ Minh nhưng thực lực cá nhân tạm được.

Lý Thiên Mệnh và Kiếm Tuyết Nghi đứng đối diện nhau.

Kiếm Tuyết Nghi cao ngang bằng Lý Thiên Mệnh, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, thẳng thắn mà to gan, ngắm từ trên xuống dưới, cuối cùng tập trung vào Bạch Dạ Kiếm trong tay của hắn.

Kiếm Tuyết Nghi hỏi:

- Ngươi là Thiên Chi Thánh cảnh, có thể dùng thứ này không?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tạm ổn, ta sẽ thử.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Thả lại đi, đây là tỷ tỷ để lại đây làm mồi câu chân mệnh thiên tử, ta không thích loại đệ đệ như ngươi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Nàng bao nhiêu tuổi?

Kiếm Tuyết Nghi đáp:

- Mười lăm.

- Đừng xạo, mười lăm tuổi mà to thế?

- To cái gì? Có phải ngươi ám chỉ cái gì không?

- Không có!

Lý Thiên Mệnh không dám nói từ khóa thú cưỡi cực phẩm.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Được rồi, không lừa ngươi, ta hai mươi hai.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy nàng nhỏ hơn ta, chỉ có thể làm muội muội.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Ngươi nói thật hả? Gương mặt này mà hai mươi mấy? Ta còn tưởng rằng mười sáu, bảy tuổi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đành chịu, mơn mởn mà.

Mọi người xem thường.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Kiếm này và Ám Dương là một đôi, thả kiếm về đi, đỡ khỏi phải bị người ta nói nhảm, cho rằng ta nuôi đệ đệ.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Không được, ta bỏ tiền ra mua thì nó thuộc về ta, không liên quan tới nàng.

Ngay lúc này, một thanh niên áo đen khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Kiếm Tuyết Nghi trầm giọng nói:

- Lý Thiên Mệnh! Đừng quên hôm nay là ai cứu ngươi!

Kiếm Tuyết Nghi lườm gã:

- Triệu Nhất Tuyệt, ngươi làm gì vậy? Ta chỉ giỡn với hắn thôi!

Nàng quay sang mỉm cười nhìn Lý Thiên Mệnh, vươn tay nói:

- Nào, bắt tay một cái, về sau ngươi chính là người của Kiếm Vương Minh ta.

- Có thể bóp một cái không?

Kiếm Tuyết Nghi cười nói:

- Ngươi cứ thử, xung quanh sẽ có rất nhiều người muốn giết ngươi.

Tiếng cười của nàng rất sang sảng, nhưng nghe hay hay.

- Thế thì thôi đi.

Lý Thiên Mệnh và Kiếm Tuyết Nghi vỗ tay, lại hỏi:

- Thứ lỗi cho ta mạo muội, xin hỏi tại sao minh chủ kết thù với Long Vũ Minh chỉ vì ta? Ta chỉ là hạng người vô danh, không đáng.

Kiếm Tuyết Nghi khinh thường nói:

- Vớ vẩn, ta đã điều tra, trong khoảng thời gian ngươi vào Thần Tông, tu vi tăng vùn vụt. Đêm qua lúc ngươi giết người, ta tình cờ ở xa trông thấy, ngươi dữ dằn lắm, một đại mỹ nhân như vậy, nam nhân nào đều thèm nhỏ dãi, còn ngươi thì một kiếm đâm thủng tim người ta.

- Cho nên?

- Cho nên tỷ tỷ xem trọng ngươi. Trông ngươi giống con riêng của nhân vật lớn nào đó trong Thần Tông, thiên phú ngút trời nhưng không có đủ tài nguyên tu hành, vừa đến Thần Tông liền bay vọt lên trời. Tỷ tỷ ánh mắt sắc bén, định đặt cược vào ngươi. Mà này, ngươi rốt cuộc làm cách nào dựa vào Thiên Chi Thánh cảnh đánh bại Cổ Thánh cảnh đệ tứ trọng?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Suỵt, đây là bí mật, không thể nói.

Kiếm Tuyết Nghi cười nói:

- Muốn ăn đòn hả, còn giả nai trước mặt ta, coi chừng ta thu ngươi vào hậu cung của ta.

Lý Thiên Mệnh mở rộng tầm mắt:

- Nàng còn có hậu cung?

- Không có, đang định lập, tiếc rằng không có trai đẹp lọt vào mắt ta. Tên đáng ghét chết tiệt nhà ngươi còn mua Bạch Dạ Kiếm mà tỷ tỷ đặt ở đây để câu rùa vàng.

- . . .

Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì, giơ ngón tay cái hướng Kiếm Tuyết Nghi, nói:

- Siêu!

Tiếp theo, Kiếm Tuyết Nghi đơn giản giới thiệu người của Kiếm Vương Minh cho Lý Thiên Mệnh.

Thanh niên áo đen vừa quát mắng Lý Thiên Mệnh là phó minh chủ của Kiếm Vương Minh, tên Triệu Nhất Tuyệt, nghe nói thực lực rất mạnh.

Triệu Nhất Tuyệt khá lạnh lùng, chỉ đơn giản nói hai câu với Lý Thiên Mệnh.

Ngoài ra còn có năm vị đường chủ, đều là cấp trên, thực lực khá cao.

Kiếm Tuyết Nghi ném một lệnh bài đà chủ của Kiếm Vương Minh cho Lý Thiên Mệnh, nói:

- Cho ngươi, bảy ngày sau là Minh Hội Chiến, gần đây hơi bận, đợi qua Minh Hội Chiến rồi ta thành lập một phân đà cho ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi chịu khó không có lính đi.

Kiếm Vương Minh không đủ người, không thể nào cho Lý Thiên Mệnh làm đà chủ, liền để hắn thống soái trên nghìn người.

Minh Hội Chiến sắp đến, các phân đà huấn luyện nghiêm mật, điều người đi ngược lại ảnh hưởng sức chiến đấu.

- Tạ minh chủ.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Không cần tạ, mà nhớ đừng kêu ta là minh chủ, không cần khách sáo như vậy.

- Thế thì gọi là gì?

- Nữ thần.

- ???

Các gọi này không khách sáo, nhưng sao giống tâng bốc?

- Nếu không có việc gì thì ta đi nhé?

Lý Thiên Mệnh nóng lòng muốn tu luyện, có lệnh bài đà chủ thì thời gian tu luyện trong Trạm Tinh Cổ Lộ của hắn tăng lên một canh giờ rưỡi, hiệu suất tăng nhiều.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Đi đi, chú ý một chút, tránh chỗ đông người, Minh Hội Chiến chưa bắt đầu, đừng để bị người làm thịt.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Ta không dễ chết như vậy.

Thanh niên áo đen Triệu Nhất Tuyệt nói:

- Chú ý một chút đi, thật nhiều người đều nói câu này, cuối cùng chôn trong tuyết.

- Tạ phó minh chủ nhắc nhở.

- Bảy ngày sau xuất chiến, ở yên chờ mật lệnh.

- Rõ!

Bình Luận (0)
Comment