Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 876 - Chương 876 - Nữ Thần Đến

Chương 876 - Nữ thần đến
Chương 876 - Nữ thần đến

Khác biệt phẩm chất của kiếp văn là lý do cần bảy trăm viên kiếp tinh mới mua được một thanh Bạch Dạ Kiếm.

Kiếp tinh là sinh ra từ thiên địa, kiếp khí thì cần rèn tạo, cấu tạo kiếp văn trong linh khoáng, linh tai thành chỉnh thể kiếp văn mới, kỳ thực tương đương khó khăn.

Thế cho nên so với Thần Văn Sư thì Luyện Khí Sư cũng kiếm được nhiều tiền.

Đương nhiên, Lý Thiên Mệnh vẫn cảm thấy làm phu tế của tôn thần càng kiếm tiền hơn.

- Thái Bạch Quang?

Lý Thiên Mệnh cảm thụ, dẫn động lực lượng của Bạch Dạ Kiếm.

Trong phút chốc, Bạch Dạ Kiếm bắn ra luồng sáng kim loại chói mắt, ánh sáng này có thể che lấp tất cả, khiến con mắt cảm giác đau nhói, không thấy được gì.

- Thật không hổ là kiếp khí.

Lý Thiên Mệnh vung tay, cảm giác tiện tay hơn Cửu Dương kiếm nhiều.

- Mời đi bên này.

Tiểu Lư dẫn Lý Thiên Mệnh ra Tuyết Nghi Kiếm các, dẫn đường hắn đi Kiếm Vương Điện.

Kiếm Vương Điện là tổng bộ của Kiếm Vương Minh.

Nhưng mà . . .

Mới ra khỏi Tuyết Nghi Kiếm các, trước mặt bỗng xuất hiện hai người.

Một người mặc áo vàng, dáng người cao gầy, khuôn mặt âm trầm. Một người vừa cao vừa mập như gấu chó, híp mắt nhìn Lý Thiên Mệnh.

Là Hiên Viên Cương Cương và Cố Thiểu Vũ.

Hai bên ánh mắt giao nhau, tia lửa bắn ra.

Nguyên Cổ Phong Nhai dần lắng xuống tiếng ồn.

Nhiều người cùng nhìn qua.

Trong giọng nói của Cố Thiểu Vũ chất chứa quyền uy không cho phép cãi lại:

- Hai ngươi đi theo chúng ta một chuyến.

Các đệ tử câm như hến.

Trong Tuyết Nghi Kiếm các có nhiều người chạy ra, đứng bên cạnh Lý Thiên Mệnh, Lâm Tiêu Tiêu và Tiểu Lư.

Đã có người đi thông báo.

Nơi này là địa bàn của Kiếm Vương Minh, bọn họ không quá lo.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi là ai? Xem bộ dạng này, ngươi là tông chủ Nhân Nguyên tông hay sao?

Giọng Hiên Viên Cương Cương lạnh lẽo, sát khí tứ phía:

- Đừng dẻo miệng làm gì, vô nghĩa, giết người phải đền mạng, đừng ở đây giả nai.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Chứng cứ đâu?

Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương không trả lời.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Không có chứng cứ, các ngươi nói cái đếch gì?

Cố Thiểu Vũ nhếch miệng cười nói:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi láo quá nhỉ. Bằng vào kẻ bỏ mạng làm con tốt thí cho người ta giống như ngươi thì có gì hay ho mà đắc ý? Ở trong mắt mọi người thì ngươi là đồ ngốc, đắc chí vì chính mình nổi tiếng sao?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta vui đấy, ngươi làm gì được ta? Mập mạp chết tiệt, ta không đi theo ngươi, ngươi bắt được ta sao?

Không gian tĩnh lặng.

Mọi người như nghe tiếng từng thớ thịt của Cố Thiểu Vũ đang rung lên, hơi thở thô bạo khiến người không kiềm được tái mặt, né ra xa.

- Cố Thiểu Vũ giận rồi.

- Hắn theo Long Vũ minh chủ lâu như vậy, giống như bá vương trong Nhân Nguyên tông, đi đâu cũng có người bợ đít hắn, chưa từng có ai dám kích thích hắn như vậy.

- Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Hoặc là ngu hoặc là thiếu não.

- Mắng người chỉ sướng một chốc, quay đầu hai hàng lệ, thấy nhiều rồi.

Nhiều người vây quanh Cổ Phong Nhai xì xầm nhỏ to, nhìn nhân vật lớn Cố Thiểu Vũ híp mắt hí bắn ra sát khí dữ tợn.

Hiên Viên Cương Cương hỏi:

- Ngươi lên hay để ta lên?

Cố Thiểu Vũ nói:

- Để ta, lâu rồi không ai dám nhục nhã ta, ngươi cho ta thử mới mẻ đi.

Hiên Viên Cương Cương nói:

- Vậy được rồi, ngươi chơi đi.

Cố Thiểu Vũ tiến lên trước một bước, trong phút chốc nguyên Cổ Phong Nhai rung rinh.

Tiểu Lư đứng bên cạnh Lý Thiên Mệnh, nói chuyện có chút hụt hơi:

- Cố đường chủ, dựa theo quy định của Nhân Nguyên tông, không thể ra tay trong Cổ Phong Nhai, càng không thể phá hư của công, ngươi đừng làm trái quy định của môn phái.

Cố Thiểu Vũ nhe răng cười nói:

- Câm mồm đi, ở đây thì ta là quy định của môn phái!

Mọi người kinh thán, bá đạo thật.

Cố Thiểu Vũ vừa nói xong, vươn bàn tay to chộp hướng Lý Thiên Mệnh.

Bùm bùm!

Chân giẫm mặt đất, đất đai rung rinh, Lý Thiên Mệnh cảm thụ được áp lực Cổ Thánh Kim Thân từ trên người Cố Thiểu Vũ.

“Chiến quyết luyện thể của tên này hiển nhiên mạnh hơn Cố Thanh Dao nhiều.”

Có thể làm đường chủ trong Long Vũ Minh thì chắc chắn có bản lĩnh, đi Cổ Chi Thần quốc ít nhất có thể quét ngang thiên hạ, đánh Càn Đế như đánh chó.

Nhưng Cố Thiểu Vũ muốn bắt lấy Lý Thiên Mệnh ngay tại đây thì không thể nào.

Bởi vì ngay lúc này, hơn ba mươi đệ tử trong Tuyết Nghi Kiếm các đều đứng trước mặt Lý Thiên Mệnh, chặn đường đi của Cố Thiểu Vũ.

Cố Thiểu Vũ rống to:

- Kiếm Vương Minh, lộ đuôi hồ ly rồi chứ gì? Lý Thiên Mệnh này chỉ là ngụy trang, tối hôm qua là các ngươi giết Cố Thanh Dao phải không?!

Sóng âm to lớn làm đám người liên tục thụt lùi.

Phương xa bỗng vọng lại giọng nữ trong trẻo:

- Cố mập, ngươi có thể ăn bậy phân nhưng không được nói lung tung!

Âm thanh này khá bá đạo, có khí thế trấn áp toàn trường.

Tuy nói năng thô tục nhưng âm sắc khá êm tai.

Lý Thiên Mệnh nhìn phía cuối Cổ Phong Nhai, chỉ thấy trong đất tuyết có một đoàn người hùng hổ đi đến, đa số người mày kiếm mắt sáng, khí chất sắc bén, nhìn liền biết là trung tâm của Kiếm Vương Minh.

Đi giữa đám người là một cô nương, tuy bị đám nam nhân vây quanh nhưng nàng vẫn đặc biệt bá khí.

Nàng mặc đồ trắng, khoác áo choàng đen, áo choàng bằng da gấu, lạnh lẽo hùng vĩ. Là nữ nhưng nàng cao ngang ngửa thanh niên bên cạnh, dáng người thì bốc lửa gợi tình, đặc biệt đôi chân dài ít nhất cỡ một thước, săn chắc nhiều thịt, đường cong xinh đẹp.

Nhìn khuôn mặt, cũng đẹp tuyệt trần, nàng đẹp kiểu lạnh lùng khêu gợi cao quý, là nữ vương bẩm sinh, tràn đầy khí thế, có đám đệ tử nam tôn lên tư thái lên sân khấu của nàng cực kỳ bùng nổ.

Không cần ai giới thiệu, Lý Thiên Mệnh biết nữ nhân bá khí này là minh chủ của Kiếm Vương Minh, Kiếm Tuyết Nghi.

- Nữ thần đến!

Trong phút chốc, phong hoa của nàng lấn át mọi người có mặt.

Sự xuất hiện của Kiếm Tuyết Nghi khiến sắc mặt Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương cực kỳ khó coi.

Cố Thiểu Vũ dừng bước lại, âm thanh trầm thấp:

- Kiếm Tuyết Nghi! Ngươi dám nói cái chết của biểu muội của ta không phải do người của Kiếm Vương Minh ngươi làm?

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Không phải thì là không phải, tỷ tỷ nhất ngôn cửu đỉnh, nếu là ta làm thì ta nhận ngay, không phải ta làm mà ngươi dám đổ thừa cho ta là ta một kiếm đâm chết ngươi.

Cố Thiểu Vũ nói:

- Nếu vậy thì . . . càng tốt, ta muốn mang Lý Thiên Mệnh này đi, người của các ngươi đừng cản trở.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Không được.

- Tại sao?

- Ngày hôm qua hắn không phải người của ta, việc hắn làm không liên quan đến ta.

- Sau đó?

Kiếm Tuyết Nghi mỉm cười, nữ vương nói:

- Hôm nay, hắn là người của ta.

- Ôi!

Mọi người cảm động.

Quá bá đạo, sư tỷ như vậy có ai không thích?

Huỳnh Hỏa lưu manh nói:

- Lại một thú cưỡi cực phẩm, chẳng những chân dài mà tuổi cũng bằng với ngươi, Lý Thiên Mệnh, có thể suy xét hốt về!

Lý Thiên Mệnh tuôn mồ hôi như suối:

- Biến đi, ngậm mỏ lại!

Huỳnh Hỏa nói:

- Mọi người đều nói ngươi là người của nàng ta, mau đi lên, giành phúc lợi cho Meow Meow.

- Là chính ngươi muốn thì có.

Gà lửa nói:

- Đừng nói thẳng như vậy, người ta thẹn thùng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Coi chừng giống như Bạch tỷ tỷ, làm ngươi yếu thận.

- Không thể nào! Trải qua tôi luyện, Kê gia đã mạnh hơn . . .

- Ha ha.

Nói thật, hắn nghe cái tên Kiếm Tuyết Nghi còn tưởng đâu là một cô nương đáng yêu chim nhỏ nép vào người.

Hèn gì nàng có thể khống chế Kiếm Vương Minh, không bá đạo nữ vương thì ai chịu phục?

Nhìn ra được nàng rất hào sảng, cô nương như vậy không thiếu đệ tử nam đi theo ủng hộ nàng.

Ví dụ bây giờ có một đám người.

Mấu chốt là nàng định bảo vệ mình?

Lý Thiên Mệnh không nói chuyện, yên lặng theo dõi.

Bình Luận (0)
Comment