Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Long Vũ Minh nhiều người như vậy, muốn kéo thấp tỷ lệ người sống sót của họ là rất khó.
Đây đúng là đoàn chiến, không xem dữ liệu cường giả, càng không xem đấu đơn, chỉ xem tỷ lệ người sống sót của minh hội nào cao hơn.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Quy tắc vốn đã nghiêng hướng minh hội đông người, dù sao minh hội càng đông người thì vốn càng mạnh, lẽ đương nhiên phải được xếp đệ nhất.
- Có đạo lý.
Lý Thiên Mệnh biết rõ chính mình muốn cho Kiếm Vương Minh trở thành đệ nhất minh hội thì khó khăn nhiều cỡ nào.
Đánh bại Hiên Viên Vũ Phong cũng vô dụng, nhất định phải đánh tan mấy vạn người bên đối phương.
Huỳnh Hỏa nói:
- Kích thích quá!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nếu đánh thua trận nhưng không đốt Xích Diễm Thư thì sẽ như thế nào?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Vậy thì có bị giết cũng không thể trách ai.
- Ồ, càng kích thích, thật không hổ là Thái Cổ Thần Tông.
Một trận đệ tử tranh phong mà làm ra hung tàn như vậy, cho nên dân phong mới sẽ dũng mãnh đến vậy.
Lý Thiên Mệnh nhủ thầm:
“Hèn gì có nhiều người xem, quyết đấu chém giết hung mãnh thì mới đã mắt.”
Minh Hội Chiến kéo dài nửa tháng.
Trong nửa tháng, hơn ba mươi đệ tử minh hội sẽ quyết chiến, đấu trí đấu dũng trong chiến trường khép kín.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, ba thứ này có thể quyết định xu thế chiến tranh.
Ai hợp sức với ai, ai mưu đồ ai, ai ẩn núp, ai đánh lén, tất cả tràn ngập biến số.
Làm đệ tử minh hội lớn nhất còn có khả năng bị đánh hội đồng.
- Long Vũ Minh, chờ xem.
Lý Thiên Mệnh đi tới lối vào kết giới.
Trước mắt hắn là một nam nhân trung niên áo trắng, ném một quyển Xích Diễm Thư cho Lý Thiên Mệnh.
Đối phương lạnh nhạt nói:
- Lấy nhẫn tu di ra.
Bình thường đệ tử sẽ chủ động nộp lên, nếu mà động tác chậm sẽ ăn mắng.
Lý Thiên Mệnh lấy một tấm lệnh bài ra khỏi nhẫn tu di, giơ lên trước mặt người kia.
- Nhân Nguyên Thánh . . .
Đối phương hoàn toàn thay đổi sắc mặt, mồ hôi lạnh tuôn ra, đang định quỳ xuống.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng nhúc nhích, đừng làm lớn chuyện, ngươi cứ như thường ngày, đừng nói gì với người khác.
Người trung niên gật đầu, vô cùng cung kính:
- Rõ!
Lý Thiên Mệnh cất Xích Diễm Thư, bước vào chiến trường.
Không bao lâu, toàn thể Kiếm Vương Minh bước vào kết giới ảo cảnh.
Lý Thiên Mệnh bước tới trước, trước mắt là thế giới mênh mông, một bên là núi, một bên là biển.
Đây là Thái Cực Phong Hồ gấp mười lần.
- Thật ra Nhất Nguyên chiến trường không lớn, có lẽ nhiều người ở gần bên cạnh, nhưng ảo cảnh vẫn là ảo cảnh.
Ở trong mắt tất cả đệ tử tham chiến thì đây là một thế giới hoàn toàn chân thực.
Đối với bọn họ, Nhất Nguyên chiến trường bên ngoài kết giới ảo cảnh hoàn toàn không có ý nghĩa.
- Kiếm Vương Minh tập hợp, theo ta rời xa nơi này, tìm chỗ bày phòng thủ, đội thám báo hành động!
- Rõ!
Đại quân hơn bốn vạn đệ tử theo chỉ huy của Kiếm Tuyết Nghi, năm vị đường chủ phối hợp, còn có hơn năm mươi đà chủ dẫn dắt, nhanh chóng di chuyển trên núi cao.
Thể tích thú bản mệnh quá lớn, cho nên không thả ra, trong Minh Hội Chiến nửa tháng này càng ưu tiên ẩn nấp.
Trừ Long Vũ Minh ra, nhiệm vụ hàng đầu của mỗi đệ tử liên minh là cố gắng hết sức giảm thiểu tổn thất, tăng tỷ lệ sống sót.
Long Vũ Minh là thực lực mạnh nhất, vì giữ vị trí đệ nhất, bọn họ nhất định phải tiến công.
Thậm chí không bỏ sót một đệ tử liên minh nào.
Chiến trường ảo cảnh tuy lớn, nhưng muốn cho mấy nghìn người hoàn toàn không tham chiến suốt nửa tháng thì khó hơn lên trời.
Đệ tử Kiếm Vương Minh huấn luyện nghiêm chỉnh, mấy vạn người động tác rất nhẹ.
Trong đội ngũ, đại khái có trên nghìn người, cơ bản hai người một tổ tản ra ngoài.
Đây là đội thám báo.
Cái gọi là đội thám bảo thật ra là xúc tu của đệ tử liên minh, bọn họ rải rác quanh con đường tiến lên của đệ tử liên minh, nếu gặp quân địch hoặc là gặp phải mai phục sẽ phát hiện ngay phút đầu tiên, giảm thiểu tổn thất.
Cho nên, nhân viên đội thám báo chẳng những cần tốc độ nhanh, cơ bản là từ Cổ Thánh cảnh trở lên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Minh chủ, ta cũng rảnh rỗi, cho ta đi cùng đội thám báo đi.
- Được, chú ý an toàn.
Kiếm Tuyết Nghi rất bận rộn, làm minh chủ, trách nhiệm của nàng nặng nề, mỗi một quyết sách đều rất có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của mấy vạn huynh đệ tỷ muội.
Lý Thiên Mệnh cười cười:
- Yên tâm. Tiêu Tiêu, đi theo ta.
- Ừm!
Lâm Tiêu Tiêu đã là Cổ Thánh cảnh đệ tam trọng, nếu Thái Cổ Tà Ma chịu ra trận thì nàng sánh bằng một đà chủ.
Tổ hợp Lâm Tiêu Tiêu và Lý Thiên Mệnh tuyệt đối là mũi dao nhọn của Kiếm Vương Minh.
Kiếm Tuyết Nghi còn đang dặn dò:
- Long Vũ Minh vẫn đang vào sân, nhất định phải nhanh chóng tìm được vị trí tốt. Có thời gian nửa tháng, chúng ta không vội vàng khai chiến, lo rải đội thám báo, sắp xếp đúng chỗ đã.
Lý Thiên Mệnh đã đi mất bóng.
“Xem ra Minh Hội Chiến này không chỉ quyết đấu thực lực, còn có va chạm trí tuệ. Nhưng mà . . .”
Lý Thiên Mệnh đứng trên một ngọn núi tuyết, ánh mắt đầu tiên thấy đệ tử Kiếm Vương Minh từ dưới núi chạy qua, sau đó hắn vươn tay trái, mở ra con mắt thứ ba trong lòng bàn tay.
Thần Hồn Thiên Thư Động Tất Chi Nhãn!
Lý Thiên Mệnh ít dành thời gian cho Thần Hồn Thiên Thư, nhưng Động Tất Chi Nhãn ít nhất còn đang thong thả tiến bộ, hiện tại thi triển quen tay hơn cuộc chiến Cảnh vực.
Có điều, đây là kết giới thiên văn cửu tinh, cao hơn kết giới Nhiên Hồn hai trọng.
“Vị trí này ở trong chiến trường ảo cảnh đã không thấy lối vào. Nhưng mà!”
Động Tất Chi Nhãn của Lý Thiên Mệnh xuyên thấu hư vọng, từng bước một đến gần thế giới chân thực.
“Nhất Nguyên chiến trường.”
Lý Thiên Mệnh nhìn lên trên, nguyên Nhất Nguyên chiến trường có ít nhất mười vạn đệ tử tinh anh và trưởng bối Thái Cổ Thần Tông cười nói xem cuộc chiến.
“Thật nhiều người.”
Động Tất Chi Nhãn quét qua, mấy chục vạn người trên Nhất Nguyên chiến trường khá đông, phạm vi hoạt động thật sự của mỗi người không quá rộng.
“Kết giới thiên văn cửu tinh này lợi hại ở chỗ hễ đi vào thì tất cả lấy thế giới ảo cảnh làm chuẩn, không chạm mặt trong thế giới ảo cảnh thì tuyệt đối không đụng chạm ở thế giới chân thực được.”
So với cuộc chiến Cảnh vực thì quy mô lớn hơn quá nhiều.
Lý Thiên Mệnh nhìn hướng vị trí lối vào, đại quân của Long Vũ Minh đang nối đuôi nhau đi vào.
Làm đệ tử liên minh mạnh nhất, người của họ đều khá thoải mái, tràn đầy tự tin, bọn họ có cường giả mạnh nhất, đông người nhất, xác thực không cần sợ hãi.
Nếu đụng trận thì bọn họ có thể lấy nhiều đánh ít.
Không lâu sau.
Toàn quân Long Vũ Minh đi vào chiến trường.
Lúc này, một giọng nói ồm ồm vang vọng trên chiến trường ảo cảnh.
- Ta tuyên bố, Minh Hội Chiến bây giờ bắt đầu, nửa tháng sau kết thúc đúng giờ.
- Chiến đấu đi, con của Thái Cổ Thần Vực!
Ầm!
Mấy chục vạn người cùng gầm lên, âm thanh rung trời.
Lý Thiên Mệnh không vừa mắt phần thưởng bình thường của Minh Hội Chiến, nhưng nói thật lòng, đối với đệ tử Nhân Nguyên bình thường thì nó đủ để thay đổi số phận.
Minh hội đông người, miếng bánh ít đi, minh hội ít người, nếu lấy được đệ nhất thì phần thưởng của mình càng lớn.
Cho nên Kiếm Vương Minh, Thanh Hà Hội mới cuồng nhiệt như thế.
- Giết!!!
Sinh mệnh trẻ tuổi đã sôi trào nhiệt huyết.
Trong âm thanh sôi sục này, nghìn núi vạn tuyết dường như đều rung nhẹ.
Lý Thiên Mệnh vốn trong đội thám báo của Kiếm Vương Minh, nhưng lúc này hắn bỗng nói với Lâm Tiêu Tiêu:
- Đi, theo ta săn giết!
- Là sao?
- Đi theo là được, đừng hỏi.
- Ừm!