Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 887 - Chương 887 - Xong Việc Phất Áo Bỏ Đi, Ta Là Người Giết Heo

Chương 887 - Xong việc phất áo bỏ đi, ta là người giết heo
Chương 887 - Xong việc phất áo bỏ đi, ta là người giết heo

Chiến lược hiện tại của Kiếm Vương Minh là bo bo giữ mình, tạm thời không ra chiến, dù sao hiện tại sốt ruột nhất là Long Vũ Minh.

Kiếm Vương Minh tạm thời co đầu rút cổ, Lý Thiên Mệnh lựa chọn rời đi Kiếm Vương Minh, chủ động xuất kích.

Đây là phong cách của hắn.

Còn về con mồi thì Lý Thiên Mệnh đã tìm được.

Biên chế của đội thám báo Long Vũ Minh rất lớn, mười vạn người, có một vạn người là đội thám báo, tương đương với bọn họ là con thú khổng lồ, chẳng những xúc tu rất nhiều, hơn nữa vươn dài ra.

Một vạn người thành một cái đường.

Đường này tên gọi Thanh Minh Đường.

Tức là, đường chủ Thanh Minh Đường, Cố Thiểu Vũ là thống lĩnh của đội thám báo.

Gã tương đương với con mắt của xúc tu Long Vũ Minh.

Con mắt này đi khắp nơi tìm liên minh khác, làm liên minh mạnh nhất, bọn họ hoàn toàn có thể gặp người liền chiến.

Mỗi đợt Minh Hội Chiến đều là chuyến đi săn của Long Vũ Minh.

- Nếu không phải Nhân Nguyên tông khích lệ vận chuyển trong minh hội nhỏ thì các đệ tử sớm đầu vào Long Vũ Minh.

Lý Thiên Mệnh vừa cười nhạt cảm khái vừa theo dõi Cố Thiểu Vũ.

- Là con heo này hại lão tử không nhà để về. Nếu ngươi là mắt của Long Vũ Minh, vậy ta sẽ moi ra con mắt nhà ngươi!

Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh bắt đầu làm thao tác giống trong cuộc chiến Cảnh vực.

Điều chỉnh phương hướng.

Lần lượt, không ngừng điều chỉnh.

Lúc thì đi hướng đông, lúc thì đi hướng tây.

- Ngươi đang làm gì thế? Đi lòng vòng.

Lâm Tiêu Tiêu theo Lý Thiên Mệnh chạy một đường, chóng mặt.

- Đi theo là được.

- Ngươi phiền quá.

Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười nói:

- Có phiền hay không thì chút nữa nàng sẽ biết.

Lý Thiên Mệnh nhìn thấy Cố Thiểu Vũ rời khỏi đại quân Long Vũ Minh, đi chung với một đà chủ nữ.

Làm thống lĩnh của đội thám báo, Cố Thiểu Vũ chủ trì đại cục quanh Long Vũ Minh.

Nhất Nguyên chiến trường rất lớn, không có người chú ý tới một thiếu niên tóc trắng tuy không ngừng đi đường vòng, nhưng hắn đang đến rất gần đối thủ.

Thật ra không cần đoán đều biết, Long Vũ Minh đang ở gần lối vào, Lý Thiên Mệnh đại khái đi về hướng đó.

Nhưng Động Tất Chi Nhãn giúp Lý Thiên Mệnh tìm ra vị trí chính xác của Cố Thiểu Vũ gần vật khổng lồ Long Vũ Minh.

Lý Thiên Mệnh hiện tại giống như một con sói, không ngừng tới gần đối thủ.

Lâm Tiêu Tiêu nhức đầu nói:

- Ngươi điên rồi, đằng trước là mười vạn người Long Vũ Minh.

Lý Thiên Mệnh không đáp lại nàng, vẫn đang điều chỉnh phương hướng, đi hướng bên trái.

Trong thế giới ảo cảnh, Lý Thiên Mệnh khép lại Động Tất Chi Nhãn, hắn lặng lẽ leo qua một đỉnh núi, nhìn xuống thung lũng bên dưới, mỉm cười nói:

- Đội thám báo của Long Vũ Minh vì tìm con mồi mà cách đội chính khá xa.

Lâm Tiêu Tiêu tò mò hỏi:

- Gì hả?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nàng nhìn xem liền biết.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua, vẻ mặt giật mình kêu lên:

- Cố Thiểu Vũ! Chúng ta mau đi thôi! Không đúng, ngươi đặc biệt đến tìm hắn! Ngươi có thể tìm được đối thủ trong thế giới ảo cảnh?

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Ghê gớm không?

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Lợi hại, nhưng mà tìm được rồi ngươi tính làm gì? Hắn là Cổ Thánh cảnh đệ ngũ trọng, thực lực rất mạnh

- Ta muốn giết heo.

Sau khi nói xong, Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười, tiếp đó lấy ra trường kiếm Bạch Dạ đặt xuống mặt tuyết, túm lấy vạt áo sau của Lâm Tiêu Tiêu.

- Trượt tuyết nào!

Lâm Tiêu Tiêu hét lên:

- A!

Lý Thiên Mệnh ngự kiếm trượt tuyết, trực tiếp theo đỉnh núi lao xuống dưới, tốc độ nhanh chóng mặt.

Trong sơn cốc.

Cố Thiểu Vũ há cặp môi dày bá đạo ôm cổ một đà chủ nữ, một nụ hôn ẩm ướt thật lâu.

- Mười vạn người đang nhìn các ngươi, có phải cảm thấy rất kích thích?

Lý Thiên Mệnh ném Lâm Tiêu Tiêu sang một bên, nhặt lên Bạch Dạ Kiếm, ung dung đi hướng Cố Thiểu Vũ.

Cố Thiểu Vũ nghệch mặt ra:

- Lý Thiên Mệnh?! Ngươi sao có thể ở đây?

Nơi này là mé bên cạnh đại quân Long Vũ Minh!

Một quyển Xích Diễm Thư hiện ra trong tay Lý Thiên Mệnh:

- Đến tìm ngươi.

Cố Thiểu Vũ cười nanh tranh:

- Ngươi muốn làm cái gì hả? Tên ngu?

Trong mắt Cố Thiểu Vũ phản chiếu hình ảnh . . .

Lý Thiên Mệnh ném Xích Diễm Thư đi, Bạch Dạ rung lên, đường kiếm hoa mắt.

Vèo vèo!

Xích Diễm Thư hóa thành mảnh nhỏ rơi xuống mặt tuyết.

Điều này nghĩa là Lý Thiên Mệnh không thể nào đầu hàng nữa.

Cố Thiểu Vũ ngây ra.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Ta, đến để giết ngươi!

Cố Thiểu Vũ phì cười, gã không kiềm được cười phá lên, đà chủ nữ trong ngực gã cũng cười gập bụng.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Có gan xé Xích Diễm Thư không?

- Chơi thì chơi!

Cố Thiểu Vũ phun nước miếng xuống đất, lập tức lấy ra Xích Diễm Thư xé nát.

- Giỏi lắm, có gan.

Lý Thiên Mệnh nhìn đà chủ nữ bên cạnh Cố Thiểu Vũ, nói:

- Chuẩn bị đối thủ cho ngươi rồi, đừng vướng víu.

- Đường chủ ~

- Đi.

- Được rồi.

Khuôn mặt thẹn thùng của nàng khi nhìn sang Lâm Tiêu Tiêu thì lập tức trở nên âm trầm như nước.

- Ta nói này Lý Thiên Mệnh, ngươi . . .

Cố Thiểu Vũ chưa nói hết câu thì ánh sao lóe lên, đột nhiên thiên biến vạn hóa.

Chát!

Cố Thiểu Vũ bị tát một cái vào mặt, thịt mỡ run rẩy, lăn lông lốc.

- Ta có cho ngươi nói nhiều sao?

Chát chát chát!

Ba roi liên tục, Cố Thiểu Vũ bị quất thét ba tiếng.

Mặt Cố Thiểu Vũ đỏ rần, tức giận nhảy cẫng lên:

- Tổ cha nhà ngươi! Hôm nay lão tử không lột da của ngươi ra thì lão tử theo họ của ngươi, ta gọi ngươi là phụ thân luôn, đệt!

Bây giờ Cố Thiểu Vũ hối hận, lần đầu tiên gặp mặt trong Long Vũ đại điện sao hắn không làm thịt Lý Thiên Mệnh ngay tại chỗ.

Cố Thiểu Vũ vừa dứt lời, ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh bỗng xuất hiện.

Ầm!

Trạm Lam Hải Ngục khiến đất tuyết sơn cốc đột nhiên thành khu vực biển.

Cố Thiểu Vũ thay đổi sắc mặt, thú bản mệnh của gã bỗng đột nhiên lao ra, uy thế kinh thiên.

Đó là một con thú to cỡ Lam Hoang, phỏng chừng là con lợn rừng.

Nhưng mà!

Đây là con lợn rừng khủng bố nhất mà Lý Thiên Mệnh từng gặp, toàn thân như đúc bằng sắt thép, răng nanh giống hai cây trường thương, Cổ Thánh Kim Thân Cổ Thánh cảnh đệ ngũ trọng khiến độ cứng máu thịt của nó leo lên đến trình độ khủng bố, trong mắt hơn một trăm ba mươi đốm sao, chứng minh nó đã vượt qua phạm trù Thánh Thú, là một con Sinh Tử Kiếp Thú.

Chỉ có Thiên Địa Kiếp Nguyên mới khiến thú bản mệnh tiến hóa thành Sinh Tử Kiếp Thú.

Thú bản mệnh đẳng cấp này có năng lực máu thịt khủng bố tăng phúc, rất có thể mạnh còn hơn Ngự Thú Sư.

Cố Thiểu Vũ rống to:

- Tuyệt Thế Chiến Trư, giết bọn họ!

Lý Thiên Mệnh cười phá lên:

- Đặt tên bá khí vậy?!

Tuyệt Thế Chiến Trư?

Giây sau, con Tuyệt Thế Chiến Trư và Lam Hoang đánh nhau trên mặt nước.

Ầm ầm!

Lam Hoang bay ngược ra ngoài, Sơn Hải Giới vỡ nát tại chỗ.

- Mạnh vậy?

Lý Thiên Mệnh và gà lửa liếc nhau. Lý Thiên Mệnh vốn định để Meow Meow trợ giúp mình, nhưng nếu Sinh Tử Kiếp Thú có Cổ Thánh Kim Thân mạnh như thế thì vì bảo hiểm, Lý Thiên Mệnh cho cả ba chiến sủng cùng nhau lên.

- Chống đỡ, chờ ta!

- Lên!

Ba chiến thú hợp sức, loại hình khác nhau, đủ nhét hành con Tuyệt Thế Chiến Trư.

Nhưng trong tình huống này, Lý Thiên Mệnh phải nhanh chóng hạ gục Cố Thiểu Vũ.

Cố Thiểu Vũ cầm một thanh trọng kiếm, nặng như núi, rõ ràng là Kiếp Khí, tên gọi Vô Địch Trảm Kiếm.

Cố Thiểu Vũ hét to một tiếng:

- Ngươi đi chết đi! Không có Xích Diễm Thư, lão tử chống mắt xem còn ai có thể cứu tiện nô nhà ngươi!

Khi Cố Thiểu Vũ xung phong lên tựa như đất rung núi chuyển.

- Thanh Cương Liệt Nhật Chiến Thể?

Lý Thiên Mệnh thấy máu thịt toàn thân Cố Thiểu Vũ cực kỳ khỏe mạnh, làn da cơ hồ hóa thành sắt thép màu xanh, cảm giác nguy hiểm thô bạo hoàn toàn chứng minh sự đáng sợ của Cổ Thánh Kim Thân.

Bình Luận (0)
Comment