Vèo vèo!
Tốc độ của Cố Thiểu Vũ nhanh chóng mặt, trong khoảnh khắc Bạch Dạ Kiếm đã giao phong với Kiếp Khí của đối phương.
Keng keng keng!
Lý Thiên Mệnh giật mình phát hiện Bất Diệt Kiếm Khí trên người không thể đâm vào người Cố Thiểu Vũ.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười, Bạch Dạ Kiếm trong tay đổi thành Đông Hoàng Kiếm:
- Da dày lắm!
Dù sao lúc này không có ai ở gần đây xem cuộc chiến, còn đám khán giả ở bên ngoài thì đó là chuyện bên ngoài.
Cố Thiểu Vũ đắc ý cười nói:
- Bằng vào bản lĩnh cỏn con của ngươi không phá được phòng ngự của ta!
- Vậy sao?! Vậy thử xem, thò cổ ra đây!
Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh cũng là một thanh trọng kiếm, ngang ngửa Kiếp Khí của đối phương.
Kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng nháy mắt nổ tung!
Lý Thiên Mệnh hội tụ Vạn Kiếp Kiếm trên Đông Hoàng Kiếm.
Khi Cố Thiểu Vũ hùng hổ xông tới, giống như núi cao đè đầu thì không hiểu sao Lý Thiên Mệnh bỗng nhớ đến Lục Đạo Kiếm Thần.
- Lấy mạng của ngươi mài giũa Lục Đạo Sinh Tử Kiếm của ta!
Quyết định nhanh chóng, thông suốt.
Huyền diệu của vạn ức kiếm quyết của Lục Đạo Kiếm Thần còn đang kích động trong lòng.
Kiếm thứ nhất gọi là Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm.
Nhân gian, chúng sinh, vạn dân.
Phải công nhận, con người trong chiến đấu sống chết bộc phát ra tiềm lực kinh người.
Giây phút này, đột nhiên ngộ đạo.
Xoẹt xoẹt!
Đông Hoàng Kiếm bỗng tách thành hai.
- Một kiếm sinh, một kiếm tử! Sống chết của phàm nhân, chúng sinh thay phiên, sinh mệnh bất diệt, truyền thừa vĩnh hằng!
Giây phút này tự động thông hiểu không có nghĩa là Lý Thiên Mệnh hoàn toàn học được một kiếm này.
Nhưng Lý Thiên Mệnh vốn muốn dùng Thần Tiêu đệ tứ kiếm, động ý niệm, kiếm thế bỗng thay đổi.
Khoảnh khắc đó, khí chất của Lý Thiên Mệnh hoàn toàn thay đổi.
Cố Thiểu Vũ ngây người:
- Chúng sinh?
Cố Thiểu Vũ như thấy đông đúc người ở sau lưng Lý Thiên Mệnh, ít nhất có mấy nghìn vạn, thậm chí hàng ức.
Giây phút này, vô số người đó bỗng nhiên nhìn gã, đâm kiếm ra.
- Cái gì?!
Cố Thiểu Vũ giật mình ngây người.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm màu vàng của Lý Thiên Mệnh với uy lực Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm chém đứt Kiếp Khí của Cố Thiểu Vũ.
Đây là sinh kiếm.
Kiếm tiếp theo là tử kiếm.
Đông Hoàng Kiếm màu đen xuyên qua yết hầu.
- A!!!
Cố Thiểu Vũ xoe tròn mắt, hét thảm một tiếng, nhưng tiếng hét của gã đã hở gió.
- Ta . . . ta . . .
Cố Thiểu Vũ vươn tay ra, còn đang giãy giụa, giống như người bị đuối nước, nhưng vòng xoáy chết chóc tựa bàn tay quỷ kéo gã xuống địa ngục.
Gã bị vô số chúng sinh làm sợ tới mức hồn phi phách tán.
Đây rốt cuộc là một kiếm kinh thiên như thế nào?
Nói thật lòng, ngay cả chiến quyết Sinh Tử cũng không đủ để hình dung sự khủng bố của một kiếm sinh tử này.
- Lý Thiên Mệnh, tổ cha . . . ôi!
Cố Thiểu Vũ không thể thốt ra một câu tuyệt vọng nhất, Đông Hoàng Kiếm màu vàng của Lý Thiên Mệnh quét ngang, một cái đầu người bay ra ngoài.
- Đã học được khép miệng lại chưa?
Không còn ai trả lời câu hỏi này.
Xác chết của Cố Thiểu Vũ nặng nề ngã xuống đất.
- Thanh Cương Liệt Nhật Chiến Thể?
Bất Diệt Kiếm Khí không phá được, nhưng Đông Hoàng Kiếm thì chém ngọt xớt.
Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng song kiếm quay đầu lại.
Hắn mặc kệ mình giết chóc làm Nhất Nguyên chiến trường chấn động.
Hắn chỉ quan tâm Tuyệt Thế Chiến Trư đã chết hay chưa?
Hắn trông thấy là . . .
Thời gian chiến đấu không dài, gà lửa, mèo con, bé rùa bự đã toàn thân nhuộm máu.
Nhưng mà!
Dưới chân chúng nó là một con Sinh Tử Kiếp Thú bị mổ bụng, chết thảm ngay tại chỗ.
Căn bản không cần Lý Thiên Mệnh hỗ trợ.
Huỳnh Hỏa vô tình cười nói:
- Lão trư, kiếp sau nhớ là có luyện kim thân thì nên luyện trứng cứng rắn hơn!
Lý Thiên Mệnh không khó tưởng tượng dùng phương pháp gì giành được thắng lợi.
Bên kia.
Đà chủ nữ ngừng chiến đấu, ngơ ngác nhìn Lý Thiên Mệnh trân trân.
- Tạm biệt.
Lý Thiên Mệnh kêu Lâm Tiêu Tiêu một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Có câu thơ rằng:
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ, kiếm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương.
Yên bạc ngựa trắng rực rỡ, cất vó như sao băng.
Cách mười bước giết người, chẳng cần đi xa nghìn dặm.
Việc xong rũ áo ra đi, giấu mình không để lại tên
(trích từ Hiệp Khách Hành của Lý Bạch)
Một lúc sau.
- Cố đường chủ bị giết!!!
Một tiếng hét chói tai tuyệt vọng xé rách tầng mây.
. . .
Long Vũ Minh.
Đà chủ nữ lảo đảo đi tới, sắc mặt sầu thảm quỳ dưới đất:
- Minh chủ, Cố đường chủ . . . chết rồi . . .
Mọi người cười nói:
- Đừng đùa.
- Đây là đầu của Cố đường chủ.
Đà chủ nữ lấy một cái đầu người từ trong nhẫn tu di ra.
Mấy vạn người nháy mắt im lặng, không một tiếng động.
Ba con mắt màu đen của Hiên Viên Vũ Phong bắn ra tia hung ác:
- Ai làm?
- Kiếm Vương Minh, Lý Thiên Mệnh!
. . .
Nhất Nguyên chiến trường.
Đứng ở nơi cao này nhìn xuống dưới, xem hết chinh chiến trong chiến trường.
Cố Thiểu Vũ có chút tiếng tăm, khi đầu của gã rơi xuống đất thì từ nơi này khuếch tán tiếng xì xầm.
- Mới bắt đầu bao lâu mà đã giết người rồi? To gan quá.
- Người này là ai? Thanh kiếm tách làm hai trên tay hắn là Kiếp Khí gì?
- Không thấy kiếp văn, nhưng có thể chém đứt cả Vô Địch Trảm Kiếm thì chắc chắn không chỉ có một kiếp văn.
- Người này chỉ là Cổ Thánh cảnh mà có thể dùng Kiếp Khí có hai kiếp văn trở lên?
Cự ly quá xa, bọn họ tự nhiên không nhìn ra Lý Thiên Mệnh vẫn là Thiên Chi Thánh cảnh.
Khác biệt giữa Thiên Thánh và Cổ Thánh nằm ở chỗ khí huyết, cần cảm giác ở khoảng cách gần.
Ngay từ phút đầu Lý Thiên Mệnh đã thu hút nhiều thắc mắc, hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Nhưng . . .
Với thực lực hắn biểu hiện ra chưa đủ lọt vào mắt đệ tử Địa Nguyên, đệ tử Thiên Nguyên.
Còn về Lục Đạo Sinh Tử Kiếm thì cơ hồ chưa có ai thấy, dù Kiếm Vô Ý đứng ở đây cũng không thể chắc chắn Lý Thiên Mệnh có thi triển ra chiêu thứ nhất của kiếm quyết đệ nhất Viêm Hoàng, Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm.
Trò hay chỉ mới bắt đầu.
. . .
Trong một góc âm u.
Hiên Viên Vũ Hành áo trắng chắp tay sau lưng, dựa vào vách tường, mở ba con mắt nhìn một thiếu niên tóc trắng trong kết giới ảo cảnh.
Hiên Viên Vũ Hành thản nhiên nói:
- Hình như hắn đang sinh sự với Long Vũ Minh của ca của nàng, Mộc Tuyết.
Một thiếu nữ đứng sau lưng Hiên Viên Vũ Hành.
Áo nàng nhẹ bay, thanh lệ tú nhã, đẹp tuyệt trần, ước chừng mười bảy, tám tuổi, đôi mắt sáng. Nàng này chân mày thanh tú, mũi cao, bên gò má có lúm đồng tiền, vùng đất tuyết lạnh phản chiếu ánh sáng lên mặt nàng càng tôn lên làn da trong suốt mềm mịn như ngọc.
Hấp dẫn người nhất là vị trí giữa chân mày của nàng có con mắt thứ ba, chẳng qua con mắt này màu băng lam, toát ra khí lạnh, dường như bị nàng nhìn một cái sẽ bị đóng băng linh hồn.
Thiếu nữ Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:
- Vũ Hành ca ca, hắn là người mà tôn thần mang về sao?
- Ừ.
- Thiên Chi Thánh cảnh?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Lần đầu tiên gặp mặt thì đúng, nhưng trước mắt có lẽ đột phá Cổ Chi Thánh cảnh rồi.
- Nếu vừa mới đột phá thì sao có thể đánh bại đối thủ Cổ Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng được?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Không biết, hắn được tôn thần xem trọng thì dù sao cũng có chỗ hơi đặc biệt.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Cũng phải, nhưng ở tuổi này mới đến Cổ Thánh cảnh thì hơi thấp, chứng minh phụ mẫu của hắn có lẽ không đến Sinh Tử Kiếp cảnh, khiến hắn bắt đầu từ Thú Mạch cảnh. Mọi người đều biết, phụ mẫu đều không thành tài thì con cái cơ bản không có hy vọng thay đổi số phận.
- Chờ xem.
Con mắt màu vàng ở giữa chân mày Hiên Viên Vũ Hành khiến người cảm thấy áp lực sợ hãi.
Bên cạnh hai người cơ hồ không có ai.
Bởi vì trong Nhất Nguyên chiến trường này, bọn họ là đệ tử có thân phận cao nhất, không ai dám đến quấy rầy bọn họ.