Hiên Viên Mộc Tuyết nhẹ giọng hỏi:
- Vũ Hành ca ca, có phải ca ca sản sinh địch ý với hắn bởi vì hắn được tôn thần xem trọng?
Hiên Viên Vũ Hành lắc đầu, nói:
- Không thể nói như vậy, chẳng qua ta giữ sự hoài nghi không gian trưởng thành của người này, ta càng không thích cá tính rêu rao của hắn, loại người này ít ai làm nên trò trống. Tôn thần quá mức cao thượng, không biết đạo lý tiểu nhân như quỷ, ta sợ hắn bôi nhọ thanh danh của Thái Cổ Thần Tông chúng ta, lấy tên của tôn thần đi giả danh lừa bịp.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Vũ Hành ca ca từ nhỏ cùng Thị Thần Điện Chủ tôn thờ máu thần, cuối cùng được gặp tôn thần, khó tránh khỏi trong lòng dao động, dù sao tôn thần là tín ngưỡng của ca ca.
Hiên Viên Vũ Hành cười gượng nói:
- Ừm, Mộc Tuyết, tình cảnh của tôn thần không tốt, sắp tới là thời buổi rối loạn. Trước khi gặp tôn thần, ta vốn cho rằng Mộc Tuyết là người đẹp nhất trên thế giới.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Chắc chắn ta không thể so sánh với tôn thần rồi. Vũ Hành ca ca từ nhỏ nhìn tượng thần của tôn thần, trong lòng sớm biết rõ rồi chứ.
- Tượng thần dù sao chỉ là tượng, gặp tôn thần rồi mới biết trên cõi đời thật sự có loại thần nữ . . .
Hiên Viên Mộc Tuyết nhẹ giọng nói:
- Đừng nói lung tung, Vũ Hành ca ca.
Thiếu nữ khuôn mặt như băng sương, tuổi không lớn nhưng đã nổi tiếng quyến rũ khắp Thái Cổ Thần Tông, toát ra vẻ đẹp tuyệt thế vô song.
Hiên Viên Vũ Hành lạnh nhạt nói:
- Ừm, ta nói câu thật lòng, sau đợt Minh Hội Chiến này muội hãy kêu ca của muội đừng lăn lộn trong Nhân Nguyên tông nữa, lãng phí thanh xuân. Làm minh chủ, thống soái mười vạn người? Quân đoàn mười vạn rác rưởi có bằng một Sinh Tử Kiếp cảnh không?
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Ai có chí nấy, huynh ấy muốn sau này đi Thái Cổ Thần Quân, nhà chúng ta ủng hộ huynh ấy mài giũa đạo thống lĩnh quân, tương lai dễ ra chiến trường. Sự ổn định của một Thần Vực không chỉ là cần cường giả, cũng cần tướng tài thống soái.
Hiên Viên Vũ Hành bĩu môi nói:
- A, vậy chờ xem biểu diễn của hắn trong Minh Hội Chiến, muội đúng, ai có chí nấy.
Trầm mặc thật lâu sau.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Vũ Hành ca ca, Phồn Tinh Trì trong Trạm Tinh Cổ Lộ sắp mở ra, lần này ta muốn tranh đoạt cơ hội này.
- Với thiên tư của muội chẳng lẽ còn có người cạnh tranh?
- Nhiều chứ, lớn tuổi hơn ta.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Vậy cố gắng lên, nghe đồn Phồn Tinh Trì có thể sáng tạo Cổ Thánh Kim Thân mạnh nhất, ta hy vọng có một ngày muôn vàn vì sao hội tụ trong người muội.
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
- Chiến quyết luyện thể của Phồn Tinh Trì sẽ cho muội ăn nhiều đau khổ, chuẩn bị tinh thần đi.
Hiên Viên Vũ Hành nhớ lại ngày xưa, cười tự tin nói:
- Ăn được cái khổ nhất thì mới làm người cao hơn ai hết.
. . .
Chiến trường ảo cảnh.
Trên thực tế, Lý Thiên Mệnh không đi đâu cả.
Hắn cất Đông Hoàng Kiếm, lại cầm Bạch Dạ Kiếm mỏng như cánh ve, đi trong đất tuyết tựa như hồn ma.
Dưới chân hắn có bé mèo con lôi đình màu đen chạy theo, tia chớp lấp lóe, không còn dấu vết.
Trên đầu hắn có con phượng hoàng nhỏ bảy màu bay vụt qua, ánh lửa lớp lớp.
Lam Hoang thì thân hình to lớn đã quay về không gian bản mệnh, cùng quả trứng nhỏ bảy màu chơi đùa.
Gần đây chúng nó thích trò chơi trốn tìm, khiến Lam Hoang đi tìm quả trứng nhỏ bảy màu, rất là vui vẻ. Quả trứng nhỏ bảy màu trốn trên lưng bé rùa bự, trêu đùa nó, khiến nó loay hoay tìm trứng cả ngày.
Lâm Tiêu Tiêu thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng:
- Quá nhanh, chờ ta một chút!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Theo không kịp thì nàng về đi.
- Không!
- Thế thì bớt lải nhải.
Lý Thiên Mệnh lắc người, tóc trắng bay vụt qua, lướt qua một khe núi sâu, đằng trước xuất hiện hai người.
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời:
- Là thám báo của Long Vũ Minh.
Có quá nhiều thám báo của Long Vũ Minh, Lý Thiên Mệnh muốn tìm người rất dễ dàng, chỉ cần Động Tất Chi Nhãn hơi hỗ trợ.
Lâm Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi:
- Không lẽ ngươi muốn luôn đi theo Long Vũ Minh, đánh bại thám báo của họ?
Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười:
- Đúng rồi, trên vạn thám báo của họ tản ra ngoài, hành quân không kiêng nể gì, vậy thì ta có trên vạn con mồi. Nửa tháng này ta sẽ không trở lại Kiếm Vương Minh, bám theo sau họ, ta muốn dùng một vạn người này để luyện kiếm, luyện đến khi nào bọn họ không dám phái ra thám báo mới thôi.
Nếu thật sự làm được thì Long Vũ Minh sẽ thành ruồi không đầu.
Vừa rồi một kiếm hạ Cố Thiểu Vũ, uy lực của Lục Đạo Sinh Tử Kiếm mạnh đến mức khiến Lý Thiên Mệnh rung động mạnh.
Nhưng mà!
Một kiếm kia thi triển trong mơ hồ, hắn không nắm được mạch lạc cụ thể.
Cho nên Lý Thiên Mệnh mới nảy ra ý tưởng điên cuồng là dùng một vạn người luyện kiếm.
“Không chỉ luyện kiếm, tiện thể cũng luyện Thiên Ý Đế Hoàng của ta! Quyết chiến ở Thần Đô, trong chiến tranh, Thiên Ý Đế Hoàng của ta trưởng thành nhanh chóng. Ngay cả nghĩa phụ của ta đều dựa vào một trận quyết chiến, giết mười vạn địch quân để leo lên Cổ Chi Thánh cảnh! Vậy thì tại sao ta không thể làm như vậy?”
Lý Thiên Mệnh ánh mắt nóng cháy.
Đã xác định mục tiêu!
Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngẩn nói:
- Ngươi thật sự biến thái.
Lý Thiên Mệnh trừng mắt:
- Hưm?!
Lâm Tiêu Tiêu cắn môi, sợ tới mức cúi đầu xuống:
- Không . . . không có gì.
Lý Thiên Mệnh vỗ đầu nàng:
- Người trẻ tuổi, học hỏi đi.
- Ui da, đau quá!
Lâm Tiêu Tiêu vừa ngước đầu lên thì Lý Thiên Mệnh đã biến mất, hắn cùng Huỳnh Hỏa, Meow Meow xông đến chỗ hai thám báo kia.
Mặc kệ đối phương có thực lực gì, Lý Thiên Mệnh cầm Bạch Dạ Kiếm, trong đầu suy nghĩ, trong lòng cân nhắc, trong tay thi triển đều là Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Nhân đạo, chúng sinh!
- Một kiếm, đường kiếm chịu tải chúng sinh?
Kỳ thực rất trùng hợp, điểm chung giữa Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh và chúng sinh, Thiên Ý chúng sinh thậm chí thành tựu Thiên Ý Đế Hoàng.
Cho nên, hắn tu hành đường kiếm thứ nhất này về căn bản thì ngưỡng cửa thấp hơn người khác rất nhiều.
Nói ngắn gọn!
Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm hẳn là trời đất tạo nên một đôi.
Nếu như đường kiếm thứ nhất của kiếm quyết đệ nhất Viêm Hoàng là Ngạ Quỷ Đạo, Atula Đạo, Súc Sinh Đạo vân vân thì phỏng chừng Lý Thiên Mệnh hết đường xoay sở.
Keng keng keng!
Bạch Dạ Kiếm đâm rách hư không.
- Ai?!
Hai người bên kia phát hiện sự tồn tại của Lý Thiên Mệnh, nhưng đã muộn.
- A!
Người còn chưa phản ứng lại, kiếm mỏng như cánh ve đã chỉ hướng cổ họng của họ.
- Xích Diễm Thư!
Hai người đặt Xích Diễm Thư ở ngực, vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, bọn họ trực tiếp nhận thua đầu hàng.
Bùm!
Lý Thiên Mệnh đổi thế kiếm, hai người bay ngược ra ngoài.
Hắn xoay người bỏ đi.
“Đường kiếm này không đúng, không thi triển thành công. Tiếp tục!”
Đây mới là bước đầu tiên, nếu thật sự dễ dàng như vậy thì đã không phải tuyệt học đệ nhất của Lục Đạo Kiếm Thần.
“Lục Đạo Luân Hồi, sáu thế giới, nhân gian là thế giới phàm trần, mà thế giới phàm trần lấy người làm gốc.”
Lý Thiên Mệnh như quỷ cuồng rơi vào tu hành, trong lòng chỉ nghĩ đến kiếm.
“Người tiếp theo, phải đánh tan một vạn người, mỗi ngày tốt nhất nhiều trên nghìn người, tức là năm trăm tổ.”
Trước mắt con đường hành quân của Long Vũ Minh có trên vạn thám báo rải xung quanh, rất nhiều người, tạm thời không cần dùng Động Tất Chi Nhãn, Lý Thiên Mệnh đi phương hướng nào đều có thể gặp người.
Với thực lực hiện tại của hắn, Cố Thiểu Vũ còn phải chết thì chẳng ai ngăn được hắn.
Hành trình tu kiếm bắt đầu!