Lý Thiên Mệnh mang theo Lâm Tiêu Tiêu, không ngừng ẩn hiện xung quanh đại quân Long Vũ Minh.
Phực phực!
Lại có hai quyển Xích Diễm Thư đốt cháy.
“Không đúng, vẫn không đúng! Lúc giết Cố Thiểu Vũ thì đường kiếm không giống thế này!”
Lý Thiên Mệnh như hồn ma, nơi đi qua, khắp nơi là quân đầu hàng sợ ướt quần.
Thật ra liên minh đệ tử khác cũng có cường giả chuyên môn đến đánh bại thám báo của Long Vũ Minh, nhưng tốc độ của họ không nhanh bằng Lý Thiên Mệnh, càng không dám lộ mặt làm quá mức.
Lý Thiên Mệnh dùng Động Tất Chi Nhãn thì hiệu suất cơ bản là bắt tên nào trúng tên đó.
Động Tất Chi Nhãn chỉ là phụ trợ, mấu chốt vẫn là vì thực lực của hắn mạnh.
- Hiên Viên Tích Tích, Cố Thanh Doãn?
Chạng vạng hôm ấy, Lý Thiên Mệnh đã đánh tan hơn năm trăm đệ tử Long Vũ Minh, giết bốn, năm kẻ mắt mù, cứng cổ đòi tử chiến với mình.
Vốn không có thù máu gì, nếu đối phương biết điều thì Lý Thiên Mệnh không đến mức đuổi tận giết tuyệt.
Màn đêm buông xuống mới là giờ cao điểm săn giết, ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh gặp được tổ thám báo có Hiên Viên Tích Tích và Cố Thanh Doãn.
Cố Thanh Doãn hiện tại là đại lý đà chủ của Thanh Phong Đà, tự nhiên cũng là một thành viên đội thám báo. Hiên Viên Tích Tích không thuộc về Thanh Minh Đường, nhưng phỏng chừng là đi theo gã hành động.
Cố Thanh Doãn tức giận quát:
- Lý Thiên Mệnh, hôm nay ngươi phải chết thảm! Ta muốn nghiền xương ngươi thành tro, báo thù cho tỷ tỷ của ta!!!
Thiếu niên mười lăm tuổi, bộ dạng như kẻ điên.
Hiên Viên Tích Tích căng thẳng nói:
- Thanh Doãn, chạy mau!
- Chạy cái gì? Ta muốn mạng của hắn!
Cố Thanh Doãn và Bỉ Túc Thanh Phong xông lên.
Hiên Viên Tích Tích lớn tiếng uy hiếp:
- Lý Thiên Mệnh, Cố Thanh Doãn sắp được Thần Sư thu làm đồ đệ, tương lai sẽ là đệ tử Thiên Nguyên, ngươi không thể động hắn!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Hắn muốn giết ta mà ta không thể động sao?
- Không thể!
Lúc này, Lý Thiên Mệnh đã giết đến trước mắt.
Kiếm của Lý Thiên Mệnh nhanh như tia chớp.
Phập!
Một kiếm xuyên tim.
- A . . . ặc . . .
Cố Thanh Doãn dữ tợn nhìn Lý Thiên Mệnh rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
Lý Thiên Mệnh hỏi Hiên Viên Tích Tích:
- Dựa vào cái gì?
Hiên Viên Tích Tích hét lớn, vội dẫn động Xích Diễm Thư:
- Ngươi chết chắc rồi!
Dựa theo quy tắc, hiện tại Lý Thiên Mệnh không thể ra tay.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tùy thời hoan nghênh, ngươi cũng đến chịu chết.
- Nhị ca của ta nhất định sẽ khiến ngươi không chết tử tế được!
Hiên Viên Tích Tích trân trân nhìn Cố Thanh Doãn ngã dưới đất.
Đây là một thiên tài!
Cứ như thế chết đi?
- Chờ sau khi ra ngoài, Thần Sư của Thanh Doãn sẽ lấy mạng của ngươi, ngươi tàn đời rồi!
Lý Thiên Mệnh cười phá lên, xoay người đi.
Chờ Lý Thiên Mệnh đi khuất, Hiên Viên Tích Tích mềm nhũn ngã xuống đất, tiếp đó nàng bị đưa ra chiến trường ảo cảnh.
Lý Thiên Mệnh thì tiếp tục luyện kiếm.
“Có chút manh mối rồi.”
Hắn lần lượt tìm đối thủ, đi thi triển Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm.
“Đây là một kiếm nhân gian, kiếm thế biến hóa bao gồm vạn vật phàm trần, muôn dân thương sinh. Lập ý của kiếm quyết này cao quá, nếu không có Thiên Ý chúng sinh thì không thể nào hiểu thấu được. Ta trộm kiếm quyết, không có lĩnh ngộ của Kiếm Chướng thất trọng, nếu muốn học thành công thì chỉ có thể dùng mánh khóe.”
Hèn gì Kiếm Vô Ý cho rằng với tuổi của Lý Thiên Mệnh, cho dù được đến kiếm quyết cũng rất khó học thành công.
“Tiếp tục thôi!”
Ác mộng của Long Vũ Minh bắt đầu.
. . .
- Báo! Minh chủ, không biết Lý Thiên Mệnh dùng biện pháp gì, một đường đánh tan thám báo của chúng ta, hôm nay có một nghìn hai trăm người đầu hàng, toàn bộ đều bị Lý Thiên Mệnh ép!
- Báo! Đà chủ của Thanh Phong Đà Cố Thanh Doãn bị giết!
- Khởi bẩm minh chủ, hãy mau giết Lý Thiên Mệnh này ngay, chẳng phải hắn đã ném Xích Diễm Thư rồi sao?
- Hắn có thể đánh bại Cố đường chủ, toàn bộ Long Vũ Minh chỉ có ba người có thể bắt lấy hắn, ngươi kêu ai đi giết? Không cần thống soái đại quân sao? Đây mới là điều khiến Long Vũ Minh lúng túng nhất hiện nay.
- Minh chủ và phó minh chủ đã tự mình ra ngoài tìm, Lý Thiên Mệnh này xuất quỷ nhập thần, căn bản không tìm được hắn!
Sự tồn tại của một người phủ bóng ma lên toàn bộ Long Vũ Minh.
Mấu chốt là . . .
Người như vậy vốn thuộc về Long Vũ Minh.
Một đường chủ nói:
- Tại Cố Thiểu Vũ hết, trục xuất nhân tài như vậy ra Long Vũ Minh, giờ thì gặp họa rồi thấy chưa?
Hiên Viên Cương Cương nói:
- Ngậm miệng đi! Người kia là kẻ vô ơn, cho dù ở lại Long Vũ Minh thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
- Nhưng ít nhất có thể khống chế ở trong tay, mà không phải khiến đối phương nhảy lung tung trước mặt chúng ta, khiến đội thám báo chúng ta khổ không nói nổi, mỗi người treo tim treo gan, không cách nào chinh chiến đúng theo kế hoạch ban đầu!
- Tất cả im hết!
Trong đoàn người, Hiên Viên Vũ Phong mím môi, giọng của gã không cao nhưng khiến nguyên Long Vũ Minh yên tĩnh lại.
- Tiếp tục tìm các liên minh đệ tử khác.
- Rõ!
Nghĩa là mặc kệ Lý Thiên Mệnh.
Hiên Viên Cương Cương căm hờn nói:
- Minh chủ, nếu để mặc hắn thì rất khó chịu, bị súc sinh đó quấy phá chúng ta ra nông nỗi này thì tuyệt đối sẽ thành trò cười, những nhân vật xem cuộc chiến sẽ nghĩ như thế nào?
Hiên Viên Vũ Phong hỏi ngược lại:
- Nào, vậy ngươi nói xem làm sao quản?
Hiên Viên Cương Cương cúi đầu, không cách nào đáp lại.
Hiên Viên Vũ Phong cười khẩy nói:
- Ta không tin một mình hắn đánh bại người sẽ nhiều hơn mười vạn người chúng ta.
Ngay lúc này.
Có thám báo đến báo:
- Minh chủ, phát hiện Sáp Huyết Minh, tám nghìn người ẩn giấu bên trong Phong Linh Cốc!
Tác dụng của đội thám báo rốt cuộc phát huy ra.
Mắt Hiên Viên Vũ Phong sáng rực:
- Long Vũ Minh nghe lệnh!
- Rõ!
- Đi theo ta, đánh Sáp Huyết Minh thành đếm ngược thứ nhất!
Sáp Huyết Minh lần trước xếp hạng tám, quy mô tám nghìn người không nhỏ.
Mấu chốt là trước khi Minh Hội Chiến khai chiến, Sáp Huyết Minh là số ít đệ tử minh hội không vâng theo trấn áp của Long Vũ Minh.
- Giết!!!
Mười vạn đệ tử Long Vũ Minh lao vào Phong Linh Cốc.
Sáp Huyết Minh phát hiện bọn họ, đã sớm bắt đầu rút lui, nhưng đã lộ hành tung thì sao chạy thoát được?
. . .
Nhất Nguyên chiến trường.
Hiên Viên Vũ Hành hỏi:
- Nhìn thấy không? Hắn có thể nhìn thấu ảo cảnh, chuẩn xác tìm được đối thủ.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Ừm, vừa rồi ta trở lại, mấy sư huynh nói việc này với ta, đã truyền ra.
- Có nhiều người biết thân phận của hắn không?
- Thân phận nào?
- Thân phận tôn thần mang về.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Không, hiện tại không nhiều người biết, trưởng bối không cho nói nhiều. Cho nên, bọn họ đều nghiên cứu tại sao đệ tử Nhân Nguyên kia có thể khám phá kết giới.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Có thể nhìn thấu ảo cảnh, thủ đoạn này thật là lợi hại
- Đây chẳng phải là gian lận sao?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Gian lận cũng không sao, đây là dựa vào bản lĩnh thật sự, mấu chốt là có loại năng lực này, còn phải có sức chiến đấu xứng đôi, nếu không thì chẳng làm được gì?
- Ý của ca ca là chịu thừa nhận sức chiến đấu của hắn?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Tính là người cao trong đám chú lùn Nhân Nguyên tông đi, đến Địa Nguyên tông thì thành người lùn.
- Mà này, ca ca để ý hắn nhiều quá.
- Có hả?
- Có!
Hiên Viên Vũ Hành cười nói:
- Lúc trước ta suýt phế hắn, chắc chắn hắn còn nhớ, muốn tìm ta báo thù.
- Ca ca sợ à?
- Mộc Tuyết, đừng đùa kiểu đó, không vui.
- Biết rồi.
Hiên Viên Mộc Tuyết vuốt tóc dài, khóe môi cong lên nụ cười.