Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 891 - Chương 891 - Luyện Kiếm, Luyện Kiếm! (Tt)

Chương 891 - Luyện kiếm, luyện kiếm! (tt)
Chương 891 - Luyện kiếm, luyện kiếm! (tt)

Kết giới ảo cảnh, Phong Linh Cốc.

Lý Thiên Mệnh đứng trên núi cao.

Trong mắt của hắn thấy một đệ tử liên minh gồm mười vạn người lao vào Phong Linh Cốc.

Trong phút chốc, thú bản mệnh cùng xuất hiện, đại quân ít nhất có hơn hai mươi vạn nghiền nát xông lên.

“Số lượng này ít nhất gấp mười lần Sáp Huyết Minh.”

Lý Thiên Mệnh nhìn ra được Sáp Huyết Minh này khá xui xẻo.

Long Vũ Minh đang tức giận lấy bọn họ làm nơi trút giận.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chiến trường bên dưới đất rung núi chuyển.

Long Vũ Minh xung phong liều chết, Sáp Huyết Minh rời rạc tan tác, nhân viên lập tức giải tán, trong một chốc, Xích Diễm Thư chói lòa đốt toàn trường.

- Ta đầu hàng

- Đừng giết ta, ta đầu hàng!

Lý Thiên Mệnh quét mắt qua, mười vạn người xung phong, Sáp Huyết Minh chỉ có gần ba nghìn người chạy ra, ít nhất có năm nghìn người ngay tại chỗ đầu hàng.

- Thật sự uy phong.

Đây mới là uy lực thật sự của Long Vũ Minh.

Cảnh tượng như vậy mới là tiết tấu mà đệ tử Long Vũ Minh muốn.

- Đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo, đệ tử minh hội khác đều sắp trở thành con kiến dưới chân chúng ta, bọn họ chỉ xứng run rẩy!!!

Dưới sự cổ động của Hiên Viên Vũ Phong, đệ tử Long Vũ Minh sôi trào máu nóng.

Trong một chốc, âm thanh rung trời!

Trước mắt, Long Vũ Minh tổn thất hơn một nghìn người, tuy không nhiều nhưng đối với minh hội lớn như vậy thì phần trăm đầu hàng rất thấp.

Trong ngày hôm nay, liên minh đệ tử khác đụng độ, cạnh tranh với nhau, ngay cả Kiếm Vương Minh đều tổn thất mấy trăm người.

Mới có ngày đầu tiên, ba minh hội lớn không xếp ở hàng đầu, có điều, hiện tại xếp hạng không có ý nghĩa.

Nhưng mà . . .

Sáp Huyết Minh nháy mắt đếm ngược thứ nhất, cực kỳ bắt mắt trên bảng xếp hạng theo dõi trực tiếp.

Phần trăm đầu hàng của họ đã đạt đến sáu mươi phần trăm.

Lý Thiên Mệnh đánh tan hơn một nghìn người Long Vũ Minh, nhưng phần trăm đầu hàng của Long Vũ Minh còn chưa đến hai phần trăm.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:

- Muốn kéo tỷ lệ phần trăm này đến năm mươi phần trăm trở lên thì phải đánh tan năm vạn người.

Hắn tiếp tục săn giết thám báo.

- Luyện kiếm, luyện kiếm! Khó khăn lắm mới được một trận thắng lợi sung sướng lâm li, đang trong lúc đệ tử Long Vũ Minh nhiều mỡ nhất, có thể xuống tay!

Nhìn ra được bọn họ đang cuồng hoan, quên bực tức mà Lý Thiên Mệnh mang đến cho bọn họ.

Vèo vèo!

Tóc trắng quỷ mị vụt qua, một bóng ma không ngừng ẩn hiện xung quanh đại quân của Long Vũ Minh.

Một đám đệ tử ở chốn đồng không mông quanh đối mặt mối đe dọa chết chóc, buộc phải sử dụng Xích Diễm Thư.

- Lý Thiên Mệnh!

- A!

- Đừng giết ta, ta đầu hàng ngay!

Hễ mà Lý Thiên Mệnh gặp phải đệ tử Long Vũ Minh, mặc kệ là ai đều dùng Lục Đạo Sinh Tử Kiếm xông lên giết.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, mọi thứ nằm trong tiết tấu của Lý Thiên Mệnh.

Một ngày, một nghìn người.

Giết từ sáng đến tối, chém đến mức hai tay hắn run run.

“Tình cảnh của Linh Nhi nguy hiểm như vậy, mình thì chưa có thực lực chân chính đứng vững trong Viêm Hoàng đại lục, sao có thể thả lỏng? Hơn nữa, một ngày không thành thần thì không thoát được sống chết. Nếu như kẻ truy sát tìm tới cửa thì sẽ không khách khí với mình, đến lúc đó, muốn chết cũng khó!”

Những áp lực nặng nề này buộc Lý Thiên Mệnh phải dùng một loại thái độ điên cuồng mài giũa chính mình.

Ngọn nguồn của mọi thứ đều bởi vì trong lòng hắn có tình yêu.

Mặc kệ là người thân, người yêu hay huynh đệ thú bản mệnh đều là mệnh mà đời này hắn không cách nào dứt bỏ.

Hắn chỉ có thể chịu đựng số phận đó, lầm lũi xông lên, đi sáng tạo ra một con đường sống vì tình yêu trong lòng, giấu trời qua biển, tìm được đường sống!

Ngày thứ ba, ba nghìn người!

Ngày thứ tư, bốn nghìn người!

Ngày thứ năm, năm nghìn người!

Đến ngày hôm nay mới thôi, người trong toàn bộ Nhất Nguyên chiến trường đều biết Lý Thiên Mệnh đang luyện kiếm, hắn hoàn toàn là kẻ điên.

Một người đánh tan năm nghìn người?

Trong lịch sử của Minh Hội Chiến Thái Cổ Thần Vực chưa từng có.

- Thật điên rồ!

- Long Vũ Minh nhất định phải giữ số lượng nhiều thám báo mới có thể tầm tìm được liên minh khác, củng cố địa vị đệ nhất của chính mình.

- Nhưng người này chuyên môn truy sát thám báo của họ, khiến Long Vũ Minh cực kỳ khó chịu, không cách nào thò xúc tu ra, tất cả thám báo đều sợ gặp phải hắn.

- Năm ngày qua, Long Vũ Minh mới chỉ nghiền nát bốn đệ tử minh hội, hiệu suất thua xa trước kia, bọn họ chẳng những không leo lên đệ nhất, ngược lại khiến người này một mình kéo phần trăm đầu hàng của họ lên năm phần trăm!

- Tiết tấu của Long Vũ Minh bị đánh gãy, Hiên Viên Vũ Phong nhất định phải giải quyết người này mới có thể bắt kịp tiết tấu, trong vòng nửa tháng nghiền nát các đệ tử liên minh, leo lên đệ nhất.

- Giải quyết kiểu gì? Tiểu tử này có thể nhìn thấu ảo cảnh, Hiên Viên Vũ Phong không tìm được hắn.

- Bó tay rồi.

- Chờ đi, xem Hiên Viên Vũ Phong giải quyết như thế nào, có tiếp tục tăng thêm thám báo hay không.

Mọi người lại quan sát một ngày.

Bọn họ nhìn ra.

Sau khi Lý Thiên Mệnh một mình hao tổn năm nghìn thám báo của Long Vũ Minh, Hiên Viên Vũ Phong chẳng những không co cụm thám báo, ngược lại tăng số lượng thám báo lên tới hai vạn!

- Hắn cũng phát điên? Khiến những người này rời xa đội chủ nhà, tặng cho người tên Lý Thiên Mệnh này?

- Không phải, đây là hành động chính xác.

- Sao thế?

- Thám báo là căn bản của Long Vũ Minh, tương đương với con mắt của họ, bọn họ muốn lôi ra tất cả liên minh đệ tử khác, nếu rút con mắt về, xem thời gian thì Long Vũ Minh không thể nào giải quyết toàn bộ. Vũ Phong làm ngược lại, với hiệu suất của Lý Thiên Mệnh, cùng lắm trong vòng nửa tháng giải quyết hơn một vạn người, nhưng Long Vũ Minh còn lại hơn tám vạn người, có thể đuổi kịp tiết tấu, tìm được đối thủ. Tuy rằng tự rớt mười phần trăm, nhưng nếu khiến người khác tổn thất càng nhiều, bọn họ vẫn có thể thắng.

- Vũ Phong cũng thông minh quá chứ?

- Đúng thế.

. . .

Lý Thiên Mệnh đã phát hiện, thám báo càng đánh càng tăng nhiều?

Thậm chí, bọn họ đều không sợ chính mình, rất nhiều người không kiêng nể gì chạy lung tung, vì bài bố tai mắt, vì tóm đối thủ ra cho Long Vũ Minh.

“Mặc kệ nó!”

Dù sao còn thời gian, hắn chỉ lo luyện kiếm!

Cường đại, mới là căn bản.

Mấy ngày này, hắn luôn luôn chạy hướng hai mục tiêu.

“Thứ nhất, Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm tiểu thành, thứ hai, leo lên Cổ Chi Thánh cảnh.”

Trong năm ngày đánh tan năm nghìn người, dùng các loại phương thức diễn luyện, cân nhắc, ngộ đạo, hắn đã có một ít thu hoạch.

Tiếp tục săn giết!

Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, ngày thứ tám . . .

Chớp mắt, ngày thứ mười!

“Một vạn người.”

Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn trời, trên trời có mây trắng, mây tụ thành chữ sắp hàng cùng nhau.

Đây là xếp hạng của đệ tử liên minh.

Trước mắt: Long Vũ Minh, thứ chín, phần trăm đầu hàng: Mười một phần trăm.

Mười một phần trăm có ít nhất mười phần trăm là Lý Thiên Mệnh gây ra.

Hắn không biết, hắn đã thành nhân vật hấp dẫn chú ý nhất Nhất Nguyên chiến trường, những đệ tử Địa Nguyên, đệ tử Thiên Nguyên đều thảo luận về hắn.

“Kiếm Vương Minh hạng hai? Cũng không tệ lắm.”

Đánh bại một vạn người.

Lý Thiên Mệnh đánh mệt mỏi.

Hắn đứng trên đỉnh Thương Sơn, nhìn đại quân Long Vũ Minh giống như một con cự thú hoành hành bá đạo.

Bình Luận (0)
Comment