Ngay sau đó.
Hiên Viên Vũ Phong sắc mặt lạnh lùng, xuất hiện từ trong một con mắt màu tím, tay cầm Long Vương Thương đâm qua, nhắm thẳng vào Thánh Cung của Lý Thiên Mệnh.
Hiên Viên Vũ Phong cười khinh miệt:
- Thành phế vật đi!
Lý Thiên Mệnh vốn định ngăn cản, khóe miệng của hắn bỗng nhiên cong lên, chẳng những không phòng thủ, ngược lại lao về phía Hiên Viên Vũ Phong.
Vạn Kiếp Kiếm vừa lúc vòng về, Lý Thiên Mệnh thuận tay cầm Đông Hoàng Kiếm màu đen đâm ra, Thần Tiêu đệ tứ kiếm dung hợp kiếm đạo bùng nổ, Vạn Kiếp Kiếm bắn ra từ Đông Hoàng Kiếm.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt.
Keng!
Mọi người giật mình trông thấy Long Vương Thương của Hiên Viên Vũ Phong đâm vào Thánh Cung của Lý Thiên Mệnh, thế nhưng bắn ra tia lửa chói mắt.
Thậm chí không thể đâm rách làn da ở vị trí đó.
Giây sau, Đông Hoàng Kiếm màu vàng của Lý Thiên Mệnh đâm vào ngực Hiên Viên Vũ Phong.
Nhưng tên này phản ứng rất nhanh, trực tiếp dùng bàn tay hất Đông Hoàng Kiếm ra, có thể thấy sức mạnh thân thể của gã dũng mãnh.
Dù vậy, cánh tay của Hiên Viên Vũ Phong vẫn bị rách một vệt máu.
Thần Hồn Tháp và Tử Phủ Tháp liên tiếp chặn lại một kích trí mạng của Hiên Viên Vũ Phong.
- Không thể nào!
Hiên Viên Vũ Phong vội rút thương về, Long Vương Thương không xuyên thấu Thánh Cung, không tin được.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Có rất nhiều việc không thể nào, ngươi là cái thá gì!
Một tòa tháp màu trắng từ trên trời giáng xuống.
Đó là Thái Nhất Tháp.
Thái Nhất Tháp giống như núi cao đột nhiên buông xuống, Hiên Viên Vũ Phong vội vươn tay ra đẩy, cánh tay răng rắc một tiếng, gãy xương.
Tháp trắng to lớn đập xuống đầu Hiên Viên Vũ Phong, trong một chốc, đầu rơi máu chảy!
- A!
Tiếng hét thảm thiết của Hiên Viên Vũ Phong rung động toàn trường.
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.
Mọi người đều cho rằng Lý Thiên Mệnh chỉ có một vật thần Đông Hoàng Kiếm, không ai biết hắn còn có Thái Nhất Tháp ngang ngửa với Đông Hoàng Kiếm.
Hắn càng có linh hồn kiếp phó, có thể điều khiển Thái Nhất Tháp va chạm khắp nơi.
Thái Nhất Tháp đập một phát làm Hiên Viên Vũ Phong trời đất quay cuồng, đầu suýt vỡ ra.
Đầu rồng của gã đẫm máu, nhưng ánh mắt thì càng lạnh lùng, sát khí càng thêm bàng bạc.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi không sợ chết à?
- Chỉ bằng vào ngươi cũng xứng giết Thái Cổ Hiên Viên thị? Hai món báu vật này của ngươi mạnh đến đáng sợ, nhưng thú bản mệnh của ngươi quá yếu!
Phần tròng trắng mắt trong ba con mắt của Hiên Viên Vũ Phong đổi thành tơ máu, nói xong câu này gã lại xông lên.
Chiến quyết Cổ Thánh siêu phàm: Thiên Vương Đại Đạo Thương!
Đây là thương của bá vương, khí phách kinh thiên, xứng với thân phận thống soái mười vạn người của Hiên Viên Vũ Phong.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Ta với ngươi vốn không có thù sống chết, hay là ngươi nhận thua cho rồi?
Hiên Viên Vũ Phong nhếch mép cười tà:
- Ngươi đang đùa à? Bây giờ là ta muốn lấy mạng chó của ngươi!
- À, vậy đành chịu.
Lý Thiên Mệnh động ý niệm, linh hồn kiếp phó mang theo Thái Nhất Tháp bay vào trong Trạm Lam Hải Ngục.
Cùng lúc đó, Địa Ngục Truy Hồn Điện của Meow Meow vọt lên khỏi mặt biển, chớp mắt đâm vào cổ của Hiên Viên Vũ Phong, ghim vào huyết mạch.
Lôi đình màu đỏ hùng dũng dọc theo huyết mạch chạy khắp người Hiên Viên Vũ Phong, điện gã làm bàn tay cầm trường thương nhẹ run.
Máu trên đầu gã còn đang chảy xuống, chảy vào trong ba con mắt của gã.
Hiên Viên Vũ Phong cười âm u:
- Chúng ta là đệ nhất thị tộc trên đại lục! Chúng ta là Tam Nhãn Chân Long! Trong mắt chúng ta không có tử vong, chỉ có hạt bụi như ngươi hóa thành tro tàn!
Gã liên tục đâm từng mũi thương.
Nhưng Hiên Viên Vũ Phong đã bị thương, đây là sự thực không thể chối cãi.
Lý Thiên Mệnh rơi xuống nước, chiến đấu trong nước cũng rất hung mãnh, có Thái Nhất Tháp gia nhập giảm bớt gánh nặng cho Lam Hoang.
Ầm ầm ầm!
Hiên Viên Vũ Phong một phương phá biển.
Phập phập phập!
Cương khí của Long Vương Thương lướt qua Lý Thiên Mệnh đâm vào người bé rùa bự, khiến nó ăn đau hú lên.
- Hiên Viên Vũ Phong!!!
Trong đôi mắt Lý Thiên Mệnh bắn ra uy Đế Hoàng tuyệt thế, đôi tay vung song kiếm, khí thế động trời.
- Ta nói cho ngươi biết, trên thế giới này chỉ có cường giả tuyệt thế, không có thị tộc vĩnh hằng!!!
Lý Thiên Mệnh mạnh mẽ bước ra, lao ra đại dương, Đông Hoàng song kiếm bộc phát ra vô tận kiếm khí ở trên không trung.
Lục Đạo Sinh Tử Kiếm!
Lần lượt chiến đấu sống chết, quanh quẩn trong nhân gian, đấu tranh giao phong bằng ý chí, đường kiếm này càng lúc càng chín muồi.
- Thượng thần còn phải chết, ngươi kiêu ngạo cái gì?!
Nhân Đạo chúng sinh, Đế Hoàng tuyệt thế!
Có truyền thừa của Đế Quân, truy tìm đạo Hỗn Độn Thần Đế, dùng Đông Hoàng song kiếm ngộ kiếm chúng sinh!
Sinh thì vạn thọ vô cương, tử thì người chết như đèn tắt.
Đông Hoàng Kiếm màu vàng với Sinh Chi Kiếm ý bàng bạc thế như chẻ tre, liên tục chín kiếm, kiếm ý hợp nhất.
Đông Hoàng Kiếm màu đen với Tử Chi Kiếm ý trí mạng giấu trong sinh, như rắn độc ra khỏi hang, một kích tất sát.
- Lý Thiên Mệnh, ngươi là cái thá gì?
Hiên Viên Vũ Phong toàn thân nhuộm máu, trường thương nhanh như lôi đình, lấy thể Hắc Diệu Long Nhân cuồng bạo và Thánh Nguyên ngăn trở kiếm ý siêu tuyệt của Lý Thiên Mệnh.
- Ta chẳng là gì, nhưng mà, ta có thể giết ngươi!!!
Đường kiếm này chém ra, Nhân Đạo tang thương, cơn giận chúng sinh đều ở trên kiếm này.
Dù rằng Lý Thiên Mệnh hiểu biết rất nông cạn, hắn xem cuộc đời còn ít ỏi, nhưng ít nhất hắn nhìn thấy một góc núi băng.
Dù chỉ một điểm này đã đủ cho Lý Thiên Mệnh phát huy ra kiếm ý truyền thừa từ Lục Đạo Kiếm Thần.
Song kiếm đều xuất hiện, cơ hồ trong khoảnh khắc.
Kiếm thứ nhất hất văng Long Vương Thương.
Kiếm thứ hai đâm thủng ngực của Hiên Viên Vũ Phong.
Phập!
Lý Thiên Mệnh rút kiếm, lùi ra xa.
Hiên Viên Vũ Phong che ngực, xoe tròn mắt, chống Long Vương Thương nhìn Lý Thiên Mệnh, còn cứng rắn đứng thẳng.
- Người không giết ta, ta không giết người. Nếu người giết ta thì ta sẽ giết trước! Hiên Viên Vũ Phong, ngươi thua.
Lý Thiên Mệnh lau vết máu dính trên vai, mới rồi hắn trúng một thương của đối phương ở vị trí này, cương khí cơ hồ xuyên thủng nửa bên vai.
- Hộc hộc!
Hiên Viên Vũ Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Mệnh, trong mắt là sát khí ngập trời, chưa từng yếu bớt.
- Lý Thiên Mệnh . . .
- Ngươi nói.
- Từ hôm nay trở đi, tộc nhân của Thái Cổ Hiên Viên thị ta sẽ bằm thây ngươi ra vạn mảnh . . .
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói xong rồi thì lên đường đi.
Đầu của Hiên Viên Vũ Phong từ từ rũ xuống.
Nhưng mà!
Hiên Viên Vũ Phong vẫn chống Long Vương Thương, đứng trên chiến trường, không ngã xuống.
Đây là tôn nghiêm cuối cùng của Thái Cổ thị tộc duy nhất trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục.
- Hiên Viên Vũ Phong đã chết!
- Lý Thiên Mệnh giết hắn!
Khoảnh khắc Hiên Viên Vũ Phong hoàn toàn tắt thở, cơn lốc rung động tâm linh cuốn sạch toàn bộ chiến trường.
Người xung quanh vây xem đều hóa đá, ánh mắt nhìn Lý Thiên Mệnh đã gần như tan rã.
Ngay sau đó, rất nhiều người hét lên, trong đó còn có cao tầng của Long Vũ Minh.
Cảnh tượng như vậy khiến bọn họ sợ tới mức tè ra quần.
Từng tiếng hét giật mình đưa sự thực này chớp mắt truyền vào lỗ tai mỗi người.
- Không thể nào! Có phải đã nhìn lầm?
- Đừng đánh nữa, chạy qua xem coi!
- Không cần xem, thật sự đã chết!
Toàn bộ chiến trường rơi vào náo động bên trong, rất nhiều cuộc chiến bị buộc ngừng lại.