Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 910 - Chương 910 - Đệ Nhất Thiên Hạ Các

Chương 910 - Đệ Nhất Thiên Hạ các
Chương 910 - Đệ Nhất Thiên Hạ các

Lý Thiên Mệnh xì cười nói:

- Răng của ngươi đâu mất rồi? Giống như bà già vậy, đây là kiểu thời trang mới nhất trong năm nay sao?

Phương Tinh Ảnh cắn chặt khớp hàm, đau đớn làm gã xuýt xoa nhe miệng.

Phương Tinh Ảnh hung hăng trừng Lý Thiên Mệnh một cái, xoay người tiếp tục đi.

Lý Thiên Mệnh đuổi theo:

- Đừng đi, ngươi ám sát ta đúng không? Đừng khách khí chứ, huynh đệ.

Phương Tinh Ảnh trừng hắn:

- Đừng châm chọc ta.

Lý Thiên Mệnh vỗ vai Phương Tinh Ảnh, hỏi:

- Suy nghĩ nhiều, để ta đoán thử xem, đừng nói là bởi vì ngươi không giết chết ta, khiến Phương Tinh Khuyết rất bất mãn, thế là nhổ răng của ngươi ra?

Phương Tinh Ảnh nói:

- Ngươi đoán giỏi lắm!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ha ha! Lão đại của ngươi không tốt, thôi đừng bán mạng cho hắn, không đáng giá.

Phương Tinh Ảnh bước nhanh về phía trước:

- Ngươi biết cái quái gì, lo cho bản thân đi, có thể sống thì cứ sống, mặc kệ người khác.

Lý Thiên Mệnh chắn trước mặt gã.

Phương Tinh Ảnh nói:

- Đừng ép ta ra tay!

Lý Thiên Mệnh híp mắt hỏi:

- Ngươi oán hận Phương Tinh Khuyết?

Phương Tinh Ảnh giận dữ quát:

- Liên quan quái gì tới ngươi? Ngươi cảm thấy chính mình rất thông minh phải không?

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Thế thì không, kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, vậy tính ra chúng ta là bằng hữu. Ngươi nói cho ta nghe xem, Phương Tinh Khuyết này là ai? Không chừng ta có thể làm thịt hắn giúp ngươi.

Phương Tinh Ảnh buồn cười nói:

- Chỉ bằng vào ngươi?!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta nghe ra, ngươi quả nhiên oán hận hắn, răng bị nhổ xuống chắc rất khó chịu phải không?

- Ngươi thật sự muốn biết hắn là ai?

Phương Tinh Ảnh híp mắt, Lý Thiên Mệnh đã nói ra ý tưởng chân thực của hắn.

Phương Tinh Ảnh chợt nhớ ra Lý Thiên Mệnh có Nhân Nguyên tông chủ che chở, phỏng chừng thân phận sẽ không quá kém.

- Nói.

Phương Tinh Ảnh thốt ra:

- Hắn là nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ, tôn tử của Thị Thần Điện Chủ, một trong những đệ tử có bối cảnh hùng hậu nhất Thái Cổ Thần Tông.

Việc này rất đáng buồn.

Gã cũng là tôn tử của Thị Thần Điện Chủ, nhưng gã chưa bao giờ được nhìn thẳng vào.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ồ, ghê vậy sao. Nhân vật khủng như hắn mắc gì ám sát nhân vật nhỏ như ta?

Phương Tinh Ảnh nói:

- Hắn và một đám bằng hữu đấu dế trong Nhất Nguyên chiến trường, kết quả con dế nhà ngươi ăn hiếp dế của hắn, khiến hắn mất mặt trước các bằng hữu, cho nên, hắn đương nhiên muốn làm thịt con dế nhà ngươi.

Lý Thiên Mệnh buồn cười nói:

- Rảnh quá vậy? Chơi đấu dế mà còn có thể giận luôn dế? Điều này chứng minh người này không thể xem như con người, cũng chỉ là một con dế.

Phương Tinh Ảnh nói:

- Ha ha, thường thì không có ai dám chọc vào con cháu của Thái Thanh Phương thị, bởi vì Phương Tinh Khuyết nuốt hận sẽ trả, không ai dám động vào người của tộc chúng ta!

- Kiêu ngạo thế sao?

Phương Tinh Ảnh nói:

- Nếu ngươi là nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ, tôn tử của Thị Thần Điện Chủ thì ngươi có kiêu ngạo không?

Lý Thiên Mệnh nhủ thầm:

“Ta là phu tế của tôn thần nhưng có láo như thế đâu?”

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vậy bây giờ hắn bỏ cuộc chưa? Biết Nhân Nguyên tông chủ che chở ta, hắn còn giết nữa không?

- Hắn không tin lời của ta.

- Tức là tiếp tục ám?

- Chứ không thì sao?

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Đơn giản, một ngày nào đó, ta giúp ngươi đập bẹp hắn, cũng nhổ răng của hắn xuống.

- Ha ha!

- Ngươi cười cái gì?

Mắt Phương Tinh Ảnh đỏ ngầu nói:

- Hắn có huyết mạch Thải Phượng đệ nhất Thái Thanh Phương thị chúng ta, năm nay mới mười sáu tuổi đã bước chân vào Sinh Tử Kiếp cảnh. Chỉ bàn về thiên phú thì hắn xếp ba hạng đầu Thái Cổ Thần Tông.

Nói đến bốn chữ huyết mạch Thải Phượng, Phương Tinh Ảnh siết chặt hai nắm tay, nỗ lực khống chế mới khiến ngữ khí của mình nhẹ nhàng một ít.

Lý Thiên Mệnh nói xuôi theo:

- Lợi hại lợi hại.

Phương Tinh Ảnh nhấc chân định đi:

- Tạm biệt.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ta muốn tìm một Địa Nguyên các không có người ở, ngươi có chỗ nào đề cử không?

Phương Tinh Ảnh đáp:

- Kế bên ta có một chỗ.

- Vậy được, làm hàng xóm đi.

- Ngươi tính bám ta?

Lý Thiên Mệnh thành khẩn nói:

- Huynh đệ, đừng nói khó nghe như vậy. Ta mới đến Địa Nguyên tông, còn có rất nhiều điều không hiểu, có cơ hội nhờ ngươi chỉ dẫn đôi chút.

- Không đánh không quen biết?

- Đúng vậy!

- Đi thôi.

Phương Tinh Ảnh không biết Lý Thiên Mệnh là ai, càng không biết hắn có thể sống được bao lâu.

Nhưng từ nhỏ đến lớn không có ai chịu chủ động làm hàng xóm với gã.

Mấy năm nay, nếu không phải gã quỳ liếm Phương Tinh Khuyết như con chó thì đã chết từ lâu.

. . .

Lý Thiên Mệnh chính thức vào ở Địa Nguyên các kế bên Phương Tinh Ảnh.

Lý Thiên Mệnh rất là khoe mẽ khắc năm chữ trên bảng hiệu: Đệ Nhất Thiên Hạ các.

Đệ Nhất Thiên Hạ các rất lớn, nó là một ngọn núi nhỏ, hiện giờ đã bị băng tuyết phủ lên, trên đỉnh núi trừ kiến trúc cung điện ra còn có một hồ nước, hồ nước này liên thông với mạch núi lửa trong lòng đất, trong đông rét mà bốc hơi nóng, thành suối nước nóng.

Lý Thiên Mệnh vừa thấy đã yêu.

- Đệt! Muốn cùng Linh Nhi ở đây ngâm suối nước nóng quá!

Tạm thời Lý Thiên Mệnh chỉ có thể mơ mộng.

Phương Tinh Ảnh nói là kế bên nhưng thật ra là kế . . . một ngọn núi.

Phương Tinh Ảnh thích yên lặng, nơi này là một chỗ hẻo lánh, dễ tập trung tu hành, cơ bản không bị người quấy rầy.

- Tông môn quy định, đệ tử Địa Nguyên có tư cách cho một đệ tử Nhân Nguyên làm thị tòng của mình, thậm chí là thị nữ. Đệ tử Nhân Nguyên làm thị tòng cho đệ tử Địa Nguyên, tuy không thể hưởng thụ quyền lợi của đệ tử Địa Nguyên, bản chất thân phận không thay đổi, nhưng ít nhất có thể hưởng thụ linh khí thiên địa của Địa Nguyên tông.

- Có nhiều đệ tử Địa Nguyên, đặc biệt là nam, đều có thị nữ đệ tử Nhân Nguyên. Một bên cầu cơ hội thăng cấp, một bên ham sắc đẹp, cần lẫn nhau, cũng xem như một con đường cho đệ tử Nhân Nguyên. Nghe nói làm thị tòng của đệ tử Địa Nguyên thì cơ hội tương lai thành tựu đệ tử Địa Nguyên cũng cao rất nhiều. Thật là hiện thực, thật là hủ bại.

- Nhưng mà!

Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười.

- Đợi khi nào rảnh mang Tiêu Tiêu lại đây, khiến nàng làm thị nữ của ta!

Huỳnh Hỏa trợn mắt há hốc mồm:

- Ôi mợ, lưu manh thối này, ngươi tính chơi trò nuôi lớn thị nữ à?!

Meow Meow cười gian:

- Lão đại, ngươi đừng ép Meow méc Linh Nhi nhé, ta sẽ miêu tả thật sinh động ngươi ‘quất’ Lâm Tiêu Tiêu thế nào. Từ hôm nay trở đi, nếu ngươi còn quấy rối giấc ngủ của Meow thì đời ngươi tàn.

Lam Hoang cuồng nhiệt nói:

- Ta ủng hộ! Ta muốn chơi với U U tỷ tỷ!

Lý Thiên Mệnh xấu hổ, nói:

- Cả đám nín hết! Trong Minh Hội Chiến có nhiều người trông thấy ta và Tiêu Tiêu đi chung, ta sợ gặp loại người như Phương Tinh Khuyết, họ không đối phó ta được thì nhằm vào Tiêu Tiêu. Nói sao cũng là ta chọc chuyện, không thể liên lụy nàng ấy, đúng không nào?

- He he!

- Chúng ta hiểu mà, ngươi không cần giải thích.

- Nam nhân là thế.

- Tiêu Tiêu khá đáng yêu.

- . . .?

Lý Thiên Mệnh cảm giác ba con này sống quả thoải mái, nên bị đánh.

Ngay sau đó, bên ngoài tuyết bay loạn, có người hét to:

- Lý Thiên Mệnh, đi ra!

Nghe âm thanh thì hẳn là Hiên Viên Vũ Hành.

Bình Luận (0)
Comment