Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 909 - Chương 909 - Huyết Mạch Thải Phượng (Tt)

Chương 909 - Huyết mạch Thải Phượng (tt)
Chương 909 - Huyết mạch Thải Phượng (tt)

Thái Thanh Phương thị, rừng rậm.

Phương Tinh Ảnh vội vàng trở về.

Một đám người trẻ tuổi đang chơi đùa trong rừng tuyết, bọn họ chạy nhanh trên tuyết, trong tay ôm quả cầu tuyết đường kính mấy chục thước, ném lung tung.

Phương Tinh Ảnh kêu một tiếng:

- Tinh Khuyết!

Bùm!

Một quả cầu tuyết ném vào người Phương Tinh Ảnh, gã bị ném đầu óc choáng váng.

Phương Tinh Ảnh khó khăn bò ra từ trong đống tuyết, chỉ thấy Phương Tinh Khuyết tóc dài bảy màu giẫm lên trên, mỉm cười nhìn gã, vươn tay ra:

- Đầu người đâu? Đưa đây.

Phương Tinh Ảnh cúi đầu nói:

- Tinh Khuyết, xuất hiện một việc không thể tưởng tượng, nên không thành công.

Phương Tinh Khuyết nói:

- Đã là ngày thứ bốn rồi, ngươi đã lố thời gian, trở về còn nói kiểu đó với ta? Ngươi có tin là ta bẻ đầu của ngươi xuống không?

Một người khác khinh thường nói:

- Phương Tinh Ảnh, ngươi thật là phế, bây giờ có ai tin lúc ngươi còn nhỏ thiên phú cao hơn Tinh Khuyết?

Mấy người khác nói:

- Huyết mạch Thải Phượng của hắn đã phế, Tinh Khuyết thức tỉnh huyết mạch Thải Phượng, sao có thể so sánh với nhau?

Trong tiếng mỉa mai của mọi người, Phương Tinh Ảnh vội nói:

- Mọi người đừng kích động, nghe ta nói trước đã, nguyên nhân ta không thành công là bởi vì Nguyên tông chủ Kiếm Vô Ý thế nhưng tự mình xuất hiện, bảo vệ!

Phương Tinh Ảnh hơi căng thẳng, nói năng lộn xộn.

- Ha ha!!

Mọi người cười to.

Phương Tinh Khuyết cười hỏi:

- Tiếp đó ngươi và và Nhân Nguyên tông chủ, đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng một chiêu thất bại, dẫn đến ám sát thất bại, chỉ có thể tiếc nuối trở về?

Phương Tinh Ảnh nói:

- Không phải, không phải như vậy, ta nói là thật sự!

- Ngươi xem ta là đồ ngốc à?

Phương Tinh Khuyết nhảy xuống, một bàn tay tát vào mặt Phương Tinh Ảnh, đánh nửa khuôn mặt phù thũng.

- Là thật, Nhân Nguyên tông chủ . . .

Phương Tinh Khuyết vỗ đầu Phương Tinh Ảnh, hỏi:

- Nhân Nguyên tông chủ che chở hắn, ngươi ám sát hắn mà có thể sống tiếp? Kiếm Vô Ý thổi một hơi đều có thể khiến ngươi chết! Phương Tinh Ảnh, phụ mẫu của ngươi đều chết sạch, ngươi hiện tại là sâu mọt trong Thái Thanh Phương thị, Kiếm Nhân Nguyên tông chủ làm thịt ngươi dễ như bóp chết một con sâu. Ngươi nghĩ ngươi là ta sao? Ngươi nói dối có lớp có lang một chút được không?

Phương Tinh Ảnh nói:

- Ta không có nói dối!

Phương Tinh Khuyết cười nói:

- Ôi chao, còn cãi bướng với lão tử hả? Ngươi không hoàn thành được việc thì cứ nói thẳng, có phải để tôn tử kia dùng thủ đoạn giữ mệnh nào đó chạy thoát?

Phương Tinh Ảnh tức giận cúi đầu, gã không muốn nói chuyện nữa.

- Ngươi nghĩ mình còn là người thừa kế huyết mạch Thải Phượng sao? Nào, nhổ hết răng của hắn xuống cho ta, ai kêu ngươi nói dối! Đồ hèn! Loại người như ngươi mà xứng có cùng nãi nãi với ta?

Phương Tinh Khuyết nhảy ra đống tuyết.

Người sau lưng gã ùa lên, đè chặt Phương Tinh Ảnh, nhổ hết răng của Phương Tinh Ảnh xuống.

Miệng Phương Tinh Ảnh đầy máu, vô lực giãy giụa, nước mắt tràn lan trong đất tuyết, mái tóc dài trông càng xám bẩn trong tuyết.

“Phụ thân, mẫu thân, huyết mạch của ta hại chết hai người. Ta sinh ra là tội chết. Xin lỗi, ta rất muốn sống tiếp, rất muốn báo thù, nhưng ta sợ.”

“Thế giới này thật độc ác.”

. . .

Trở về từ Hiên Viên Hồ, Lý Thiên Mệnh lần đầu tiên bước chân vào Địa Nguyên tông.

Vừa đi vào, hắn liền phát hiện phạm vi diện tích của Nhân Nguyên tông gấp mười lần Địa Nguyên tông trở lên, nhưng số lượng suối phun linh khí của hai nơi thì gần như bằng nhau.

Điều này dẫn đến trong không khí Địa Nguyên tông tràn ngập sương mù linh khí dày đặc, linh vụ quanh năm không tán, thoạt nhìn giống như là cảnh tiên, đứng hơi xa một chút sẽ khó thấy rõ người.

- Nghe nói số lượng suối phun linh khí của Thiên Nguyên tông bằng Địa Nguyên tông và Nhân Nguyên tông, nhưng Thiên Nguyên tông chỉ có năm trăm đệ tử, hơn nữa lãnh thổ bằng một phần mười Địa Nguyên tông, cơ hồ mỗi người sở hữu một suối phun linh khí.

- Thái Cổ Thần Tông chia ra bồi dưỡng đệ tử thiên tài hàng đầu, làm rất hiện thực. Ngươi có tài năng thì có tài nguyên khủng bố hơn đẩy lên, một hơi lên trời, người tầm thường ít có cơ hội vươn lên. Hèn gì đệ tử của Nhân Nguyên tông nằm mơ đều muốn leo lên trên.

- Trong Thái Cổ Thần Tông, ít nhất phải là đệ tử Địa Nguyên mới xứng có tôn nghiêm. Đường ra của đệ tử Nhân Nguyên đơn giản là Thái Cổ Thần quân, đi chiến trường biên cảnh, chiến đấu vì thủ vệ Thái Cổ Thần Vực.

Lý Thiên Mệnh đi trong Địa Nguyên tông, nơi này chỉ có năm vạn đệ tử. Như hắn nhìn thấy, mọi thứ nơi đây tốt hơn Nhân Nguyên tông rất nhiều, các loại phương tiện đầy đủ cả, như vậy mới có chút bộ dạng của tông môn.

Bão tuyết đầy trời, Địa Nguyên tông giống như một thành trì trong tuyết, lạnh như băng mà rộng lớn.

- Chỉ cần trở thành đệ tử Địa Nguyên thì mỗi ngày có thể tu luyện hai canh giờ trong Trạm Tinh Cổ Lộ, hai canh giờ thật ra cũng đã đủ. Nhưng bây giờ ta còn có một thân phận là minh chủ Kiếm Vương Minh, vậy thì sẽ không bị giới hạn thời gian. Trạm Tinh Cổ Lộ trong Địa Nguyên tông, nơi khởi bước là phía cuối Trạm Tinh Cổ Lộ trong Nhân Nguyên tông, Thiên Ý Phồn Tinh ở đây đều đến từ tổ tiên càng mạnh.

Lý Thiên Mệnh tràn ngập kỳ vọng vào ngày tháng tu hành trong Địa Nguyên tông.

Địa Nguyên tông và Thiên Nguyên tông cơ hồ trói vào nhau, khu vực trung tâm của Địa Nguyên tông là Thiên Nguyên tông.

- Đi Nguyên Minh Điện trước.

Trong Địa Nguyên tông lạ nước lạ cái, Lý Thiên Mệnh gặp người liền hỏi đường, thế này mới tìm được vị trí của Nguyên Minh Điện.

Hắn phát hiện trong đệ tử Địa Nguyên khá nhiều người biết mặt mình.

Rất có thể những người này xem cuộc chiến Minh Hội Chiến trong Nhân Nguyên tông, cho nên ánh mắt nhìn Lý Thiên Mệnh hơi kỳ lạ.

Sau khi bị hỏi đường, một nữ nhân áo xanh mỉm cười nói:

- Ngươi sống được đến ngày nay? Không dễ dàng.

Lý Thiên Mệnh cảm ơn, đi Nguyên Minh Điện:

- Đúng vậy, rất không dễ dàng. Tạ sư tỷ.

Rất nhiều người nhìn bóng lưng Lý Thiên Mệnh khuất xa, cảm khái nói:

- May mắn thật.

- Không đúng! Không nói những thiên tài Thái Cổ Hiên Viên thị, người của Thái Thanh Phương thị càng bá đạo, sao để hắn sống đến hôm nay?

- Không hiểu.

- Có lẽ may mắn, không qua được vài ngày đâu.

- Thái Cổ Thần Tông là Thần Tông gồm ba thị tộc lớn, những thị tộc nhỏ như chúng ta cho dù thiên phú cao, sức chiến đấu mạnh cũng không dám đắc tội đệ tử bình thường của ba thị tộc lớn. Hắn vi phạm lệnh cấm, qua hai ngày mà không thấy hắn ló đầu ra là mọi người biết xảy ra chuyện gì rồi đấy.

Trong khi bọn họ nghị luận thì Lý Thiên Mệnh đã đi tới Nguyên Minh Điện.

- Nhận lấy, lệnh bài đệ tử Địa Nguyên của ngươi.

Nguyên Minh Điện là nơi thu nhận tin tức của đệ tử Địa Nguyên, phát lệnh bài đệ tử.

Mỗi đệ tử Địa Nguyên mới đều phải tới nơi này báo danh, để chính thức trở thành đệ tử của Địa Nguyên tông.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tạ điện chủ.

Điện chủ của Nguyên Minh Điện là một bà già, tên là Câu Ngọc Thu, không biết thân phận thế nào, nghe nói rất có trách nhiệm với nghề, bà sẽ kiểm tra tất cả đệ tử Địa Nguyên.

Nhưng bà không chú ý nhiều đến Lý Thiên Mệnh.

Sau khi đưa thân phận đệ tử Địa Nguyên, Câu Ngọc Thu khoát tay nói:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi đi chọn lựa một tòa Địa Nguyên các còn trống để ở, về sau cắm rễ trong Địa Nguyên tông.

- Rõ!

Cầm lệnh bài thân phận, Lý Thiên Mệnh đi chọn lựa Địa Nguyên các.

Chỗ ở của đệ tử Địa Nguyên rộng ít nhất gấp bốn lần đệ tử Nhân Nguyên, hầu như mỗi người đều có một đỉnh núi.

Vừa ra Nguyên Minh Điện, Lý Thiên Mệnh gặp được một người quen ở bên ngoài.

Người kia tóc xám trắng khô khan, lưng khòm, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu, đôi mắt trông tuyệt vọng tột độ.

Lý Thiên Mệnh gọi lại người này:

- Phương Tinh Ảnh!

- A?

Phương Tinh Ảnh ngước đầu lên, trông thấy Lý Thiên Mệnh thì vội rụt người lùi về mấy bước.

Bình Luận (0)
Comment