Sau khi từ biệt, Hiên Viên Mộc Tuyết đi theo Hiên Viên Vũ Hành, bóng dáng thướt tha lướt qua Lý Thiên Mệnh, biến mất ở trước mắt hắn.
Huỳnh Hỏa trố mắt hỏi:
- Đào hoa đến rồi?
- Cái này không phải đào hoa kiếp.
Lý Thiên Mệnh giơ tay trái lên, mặt trên phủ một lớp băng sương, bàn tay của đối phương lạnh băng, nếu là Cổ Thánh cảnh đệ nhất trọng bình thường thì phỏng chừng ngón tay đã bị đông cứng.
- Đó là cái gì?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đây là sát kiếp.
- Tại sao bảo thế?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi không nhìn ra sao? Nàng trông rất giống Hiên Viên Vũ Phong.
Gà lưu manh nói:
- Ta bị mù mặt, đối với ta thì con người các ngươi đều giống như nhau, bọn họ nói ngươi đẹp trai chứ ta thì thấy ngươi và Cố Thiểu Vũ chẳng khác gì nhau.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Ngươi không phải bị mù mặt mà là mù mắt!
Gà con đánh trống lảng:
- Mà nói, nếu tha cho Hiên Viên Vũ Phong một con đường sống thì không đến mức vời đến nhiều kẻ địch như vậy.
Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn Hiên Viên Hồ, nói:
- Không thể nói như vậy, không có kẻ địch nào cả, chỉ là một cục đá trơn, chỉ có mũi kiếm nhọn nhất mới có thể khai sáng con đường Chí Tôn. Mọi người đều tranh giành nhau bước lên con đường Chí Tôn, nếu ngươi nhường chỗ thì người khác sẽ chen vào, vậy là chính mình không có đường để đi.
- Nghe không hiểu.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thái Cổ Thần Tông không có Thập Phương Đạo Cung, không có nghĩa phụ, chỉ có phân thân Linh Nhi tôn thần, thân phận này có thể mạnh đến kinh thiên, cũng có thể yếu ớt vô cùng. Ta có tôn thần che chở, ta nhất định phải cuồng, ta càng làm ầm ĩ thì Linh Nhi càng bớt nguy hiểm. Nếu ta cúi đầu rụt rè, mọi người đều biết ta sợ, ta có tôn thần che chở thì ta tại sao phải sợ? Điều này nói lên tôn thần không phải tôn thần thật sự. Con đường này không dễ đi, ta muốn khiến nguy hiểm tập trung vào người của ta thôi.
Huỳnh Hỏa cảm khái:
- Nghe hơi bị có lý, xã hội của các ngươi đầy rẫy mạo hiểm, một bước đi nhầm liền tàn đời. Đấu trí đấu dũng, không dễ dàng.
- Tàm tạm, phải nghiền ngẫm lòng người, lúc nên ra tay thì ra tay, lúc nên thu mình lại thì hãy thu mình. Sau Minh Hội Chiến, ta sẽ thu mình một chút, tập trung vào việc tu hành, nhanh chóng đến Cổ Thánh cảnh đệ tứ trọng, cho các ngươi có được Cổ Thánh Kim Thân. Ta muốn nhìn xem Cổ Thánh Kim Thân của Viêm Hoàng đại lục cộng thêm Thiên Địa Kiếp Nguyên tam giai thì sức chiến đấu của các ngươi sẽ lên đến trình độ nào.
Huỳnh Hỏa bóp hư không, vẻ mặt hung hăng:
- Nhẹ nhàng bóp nát trứng của ngươi!
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Biến đi!
Cứ lặp lại trò đùa này.
Meow Meow chìm đắm trong hạnh phúc::
- Mà này, Linh Nhi đúng là đáng tin cậy, Meow!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta chỉ cần biểu hiện tốt thì nàng có lý do tặng đồ, mấu chốt nằm ở chỗ chúng ta phải có sức thuyết phục.
Lý Thiên Mệnh biết Thái Cổ Thần Tông không hề bình tĩnh, thật ra có rất nhiều người ngầm chú ý hắn.
Người chú ý tới hắn rồi sẽ biết biểu hiện của hắn trong Minh Hội Chiến.
- Đi thôi, đi báo danh với Địa Nguyên tông, trở thành đệ tử Địa Nguyên, lại đi Thiên Nguyên Đỉnh nhìn xem!
Rời khỏi Hiên Viên Hồ, Lý Thiên Mệnh đi hướng Địa Nguyên tông.
Trong vùng tuyết hoang dã.
Đột nhiên!
Sát khí tập trung vào Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhướng mày, vận dụng tốc độ chạy trốn.
Đưa con mắt thứ ba ra sau lưng xem, một người mặc giáp khóa bó màu đen, toàn thân bao kín lao nhanh đuổi theo Lý Thiên Mệnh.
Cảnh giới của đối phương rất cao, rõ ràng là Cổ Thánh cảnh đỉnh, dám ám sát chính mình, ít nhất có nắm chắc chặn giết chính mình!
Lý Thiên Mệnh vừa chạy đi với tốc độ nhanh nhất vừa thản nhiên nói:
- Ta đoán ngươi là người của Thái Thanh Phương thị.
Đối phương con ngươi co rút.
Y không biết Lý Thiên Mệnh làm sao đoán ra được chân tướng này.
Kỳ thực rất đơn giản.
Lý Thiên Mệnh từng gặp Hiên Viên Mộc Tuyết và Hiên Viên Vũ Hành, người của Tam Nhãn Chân Long Mạch đều biết hắn là người được tôn thần mang về, dù trong lòng bọn họ bức bối nhưng sẽ không nôn nóng như vậy.
Trừ bọn họ ra, Lý Thiên Mệnh từng đánh Phương Hồng Hiên của họ trong Minh Hội Chiến.
- Ngươi chết đi!
Đối phương lần thứ hai tăng tốc.
Mắt thấy đối phương nhanh chóng mãnh liệt tới gần.
Lý Thiên Mệnh dứt khoát ngừng lại, quay đầu thản nhiên nhìn người này.
Đối phương ngây ra, trong một chốc không xuống tay.
Lý Thiên Mệnh hỏi bốn phía:
- Kiếm tông chủ, hay là trực tiếp cho ta một ít thứ giữ mạng đi?
Kẻ truy sát giật mình.
Đôi mắt y đột nhiên rơi vào kinh khủng, vội vàng chạy trốn, đáng tiếc vừa mới quay đầu thì đụng vào một nam nhân áo lam.
Y vội vàng quỳ xuống, toàn thân run rẩy:
- Nhân Nguyên tông chủ!
Kiếm Vô Ý nói:
- Nói ra thân phận.
Kẻ ám sát vội vàng trừ bỏ ngụy trang, lộ ra khuôn mặt thật:
- Tông chủ, ta là Phương Tinh Ảnh thuộc Thái Thanh Phương thị.
Sắc mặt người này trắng bệch, lúc nói chuyện răng va lập cập.
Hắn quay đầu xem Lý Thiên Mệnh mấy lần, không hiểu tại sao Kiếm Vô Ý xuất hiện bên cạnh Lý Thiên Mệnh.
Kiếm Vô Ý hỏi:
- Ai kêu ngươi làm?
- Là bản thân ta . . .
- Hửm?
Phương Tinh Ảnh ấp úng nói:
- Là Phương Tinh Khuyết, bởi vì Lý Thiên Mệnh khi nhục người của Thái Thanh Phương thị chúng ta.
Kiếm Vô Ý nói:
- Được rồi, xéo.
- Rõ!
Phương Tinh Ảnh mừng rỡ, không ngờ sẽ được thả đi, tuy gã chưa tìm hiểu rõ điều gì nhưng vẫn lập tức chạy trốn.
Lý Thiên Mệnh nhớ kỹ cái tên Phương Tinh Khuyết.
Kiếm Vô Ý chắp tay sau lưng, mỉm cười hỏi thăm Lý Thiên Mệnh, ánh mắt sâu thẳm:
- Sao ngươi biết ta đi theo ngươi?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Tôn thần từng kêu tông chủ bảo vệ an nguy của đệ tử, nếu đệ tử bị ám sát thì tông chủ khó ăn nói.
Kiếm Vô Ý nói:
- Ngươi càng lúc càng cuồng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không dám!
Kiếm Vô Ý nói:
- Không sao, có tôn thần che chở ngươi như vậy, ngông cuồng cũng phải. Chúng ta đều tò mò, tại sao tôn thần xem trọng ngươi? Ngươi không ngu, rất rõ ràng tình cảnh của bản thân, có ta ở, dù chết cũng khó, yên tâm đi.
- Vâng!
Lý Thiên Mệnh biết ngay có người theo bên mình.
Chưa chắc là Kiếm Vô Ý, tóm lại luôn có người nhìn chằm chằm, dù sao ban đầu Khương Phi Linh đã nói nếu Lý Thiên Mệnh xảy ra chuyện thì sẽ hỏi tội Kiếm Vô Ý.
Từ lúc đến Thái Cổ Thần Tông, thần kinh của Lý Thiên Mệnh luôn căng thẳng.
Người ở đây, đặc biệt những kẻ đứng đầu, chớp mắt hiền hòa, nhưng ai biết trong lòng họ nghĩ cái gì?
Ít nhất là Kiếm Vô Ý này, đôi khi nghiêm khắc, có khi lại rất thân thiết, hoàn toàn không rõ thái độ thật sự của gã đối với Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tông chủ, vậy ta đi trước?
Kiếm Vô Ý khoát tay:
- Đi đi.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, xoay người rời đi, con mắt trên cánh tay hắc ám nứt ra một khe hở, lặng lẽ nhìn chằm chằm Kiếm Vô Ý ở sau lưng.
Kiếm Vô Ý mỉm cười nhìn Lý Thiên Mệnh rời đi.
Khi hắn đi ra vài trăm thước thì Kiếm Vô Ý thu về nụ cười, trên mặt chuyển sang biểu cảm lạnh băng.
Lý Thiên Mệnh bỗng cảm thấy nổi gai người.
“Ý tưởng của người này đối với mình trừ bảo vệ ra còn có thứ khác! Là vì Lục Đạo Kiếm Thần và Lục Đạo Sinh Tử Kiếm sao?”
Lý Thiên Mệnh cau mày.
Nếu đúng như vậy thì chính mình xác thực sẽ không bị người thường ám sát.
Nhưng mà!
Con đường Thái Cổ Thần Tông vẫn nguy cơ tứ phía!
“Chỉ có cường đại mới là con đường giữ mạng duy nhất.”
Lý Thiên Mệnh nhìn phương hướng Thiên Nguyên tông.
Lần này hắn cách Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn rất gần.