Hiên Viên Hồ, Nhiên Linh Cung.
Đường hầm Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch ở đằng trước Nhiên Linh Cung.
Lý Thiên Mệnh đi Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch bắt buộc phải ngang qua nơi này.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta cần đi vào chào tôn thần không?
Kiếm Vô Ý nói:
- Không cần, ngươi trực tiếp đi từ Lục Đạo Kiếm Cung là được, sẽ không có người ngăn trở ngươi, đừng quấy rầy tôn thần tu hành.
- Rõ.
Nhưng Lý Thiên Mệnh biết, nếu như biết được chính mình ở Lục Đạo Kiếm Cung thì chắc chắn nàng sẽ xuống dưới.
Kiếm Vô Ý rất nhanh rời đi, Lý Thiên Mệnh một mình đi tới Lục Đạo Kiếm Cung, bên trong không có ai, xem ra hắn lần trước tạo ra động tĩnh tại đây thì Thái Cổ Thần Tông tạm thời không cho mấy người khác tiến vào ngộ kiếm.
Lý Thiên Mệnh ở đây chờ Khương Phi Linh, đang rảnh nên hắn lại mở ra Ngộ Kiếm Thạch, thăm dò ảo diệu của Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Một ngày sau, Khương Phi Linh đến.
Dạo này nàng thường xuyên đến dây, dù sao hai người tâm ý tương thông, biết nơi này là địa điểm gặp mặt.
Quả nhiên, hôm nay vừa đến thì Lý Thiên Mệnh đã có mặt.
Nhưng mà . . .
Đi cùng nàng còn có các cao thủ như Hiên Viên Đạo, Phương Thanh Ly.
Khương Phi Linh ngồi ở đối diện Lý Thiên Mệnh, cùng hắn ngộ kiếm.
Khương Phi Linh hỏi:
- Lần trước có chút lĩnh ngộ, sao gần nửa tháng không tới nữa?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Nhân Nguyên tông tổ chức Minh Hội Chiến, ta tham dự, hiện tại thuận lợi lên Địa Nguyên tông.
Khương Phi Linh nói:
- Tranh thủ sớm ngày tới Thiên Nguyên tông đi.
- Vâng, tôn thần.
Hai người không thể nói những lời khác, chỉ có thể trao đổi bằng cách này.
Ngày tháng như vậy rất chua xót, thấy nhau nhưng không thể chạm vào, làm gì cũng bị người nghiêm khắc giám thị, đặc biệt là Phương Thanh Ly kia, đôi mắt không rời khỏi Khương Phi Linh phút nào.
Khương Phi Linh nói:
- Ngộ kiếm đi.
- Vâng!
Lý Thiên Mệnh nghiên cứu bắt đầu từ tầng thứ nhất Kiếm Chướng, hắn không sử dụng cánh tay hắc ám, làm vậy trợ giúp hắn lại hiểu rõ Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Khoảng thời gian này giống như là hai người sóng vai tu hành.
Chớp mắt ba ngày trôi qua.
Hai người ngầm hiểu, thật ra rất nhiều lúc không cần nói cái gì, ánh mắt giao nhau liền biết suy nghĩ trong lòng đối phương.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tôn thần, ta đi trước.
- Ừm!
Khương Phi Linh nhắm mắt ngộ kiếm.
Lý Thiên Mệnh đứng lên.
Khương Phi Linh ngước đầu lên hỏi:
- Phải rồi, về mặt tu hành ngươi có cần gì không?
Lý Thiên Mệnh gãi đầu, nói:
- Tôn thần, phẩm cấp thú bản mệnh của ta hơi chịu thiệt, trước mắt cao nhất chỉ có tám mươi bảy sao, kém xa người khác.
Khương Phi Linh gọi Hiên Viên Đạo:
- À, Hiên Viên Đạo, chuẩn bị ba Thiên Địa Kiếp Nguyên cho hắn, đưa loại tam giai đi.
Thiên Địa Kiếp Nguyên có chín cấp độ, loại vật thần như vậy chỉ tồn tại trong chín Thần Vực, cấp độ của nó vượt qua Cổ Chi Thần Nguyên.
Sự tồn tại và sinh ra của Thiên Địa Kiếp Nguyên là bảo chứng chín Thần Vực phồn vinh.
Thiên Địa Kiếp Nguyên tam giai đã rất mạnh.
Nếu hoàn thành tiến hóa, thú bản mệnh sẽ có hơn ba trăm đốm sao, đối với nhóm Huỳnh Hỏa là cuộc lột xác kinh thiên.
Thú bản mệnh cấp bậc cỡ này rất ít ỏi trong toàn bộ Địa Nguyên tông.
Hiên Viên Đạo nhíu mày nói:
- Tôn thần, nếu là Cổ Thánh cảnh thì phỏng chừng nhiều nhất có thể luyện hóa Thiên Địa Kiếp Nguyên nhị giai, vượt qua quá nhiều, e rằng thú bản mệnh của hắn không chống đỡ nổi.
Hiên Viên Đạo cứ cảm thấy tôn thần hơi bị thiếu thường thức.
Khương Phi Linh nói:
- Kêu ngươi đi lấy thì lấy, thật sự không chống đỡ được cũng là việc của hắn.
Hiên Viên Đạo gật đầu, nói:
- Rõ!
Khương Phi Linh nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi hãy nói đại khái kiểu mẫu, thuộc tính mà ngươi cần.
- Tạ tôn thần!
Lý Thiên Mệnh mừng rỡ, trong lòng thầm khen một trăm câu thê tử thật tuyệt.
Tiếp theo, Lý Thiên Mệnh miêu tả nhu cầu cụ thể cho Hiên Viên Đạo.
Hiên Viên Đạo nói:
- Tôn thần, ba loại mà hắn muốn sẽ phải mất chút thời gian mới gom đủ, ta sai người đi tìm rồi đưa cho hắn sau.
Khương Phi Linh gật đầu:
- Ừm!
Nàng nói với Lý Thiên Mệnh:
- Sau khi thú bản mệnh tiến hóa hãy tập trung vào Cổ Thánh cảnh, bổ sung lại những gì lúc trước thiếu hụt.
Lý Thiên Mệnh không vui không buồn bình tĩnh nói:
- Tôn thần, ta nhất định nỗ lực!
Thật ra trong lòng đã vui như hoa nở.
Đương nhiên hắn nhìn ra được, nhóm người Hiên Viên Đạo và Phương Thanh Ly chắc chắn cảm thấy hơi khó chịu với loại ban cho này của Khương Phi Linh.
Nếu lúc Lý Thiên Mệnh vừa đến, Khương Phi Linh trực tiếp cho báu vật cấp bậc như vậy thì chắc chắn bọn họ càng bực bội hơn, thậm chí nảy ý tưởng khác.
Nhưng hiện tại, phản ứng của họ thấp rất nhiều.
Tất cả đều là vì Lý Thiên Mệnh có biểu hiện xuất sắc, chứng minh bản thân hắn đáng giá tôn thần tài bồi.
“Kế tiếp, nhất định sẽ càng lúc càng tốt, mãi đến khi . . . ta và nàng có thể chân chính trở lại thân thiết như trước.”
Lý Thiên Mệnh thầm hận.
Trước kia không tranh thủ ăn bớt, bây giờ nhìn Khương Phi Linh yểu điệu đứng ở trước mặt, vậy mà hắn không dám nói một câu vượt rào.
Trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, muốn thay đổi tất cả điều này.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi Hiên Viên Đạo:
- Tông chủ, ta sắp chuyển đi Địa Nguyên tông ngay, sau khi gom đủ Thiên Địa Kiếp Nguyên thì có thể tìm được chỗ ở của ta không?
Phương Thanh Ly ở bên cạnh thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi ở Thái Cổ Thần Tông thì dù hóa thành tro, hắn đều có thể tìm được.
- Rõ!
Mặc dù Phương Thanh Ly nói chói tai, nhưng mấu chốt là Thiên Địa Kiếp Nguyên tam giai vào tay.
Chỉ một chữ:
Sướng!
Sau đó, Lý Thiên Mệnh ra Lục Đạo Kiếm Cung.
Vừa ra ngoài đã gặp hai người, ngõ hẹp gặp nhau.
Người bên trái giữa chân mày có một con mắt màu vàng, vẻ mặt hờ hững, mắt mày chất chứa vẻ cuồng nhiệt.
Gã là Hiên Viên Vũ Hành.
Người bên phải là nữ nhân.
Nàng mặc váy trắng, vẻ mặt choáng ngợp, như phù dung ra khỏi mặt nước, đẹp tuyệt trần.
Đây là nữ nhân đẹp nhất, trong trẻo lạnh lùng nhất mà Lý Thiên Mệnh gặp trong Thái Cổ Thần Tông, rõ ràng nàng còn rất nhỏ tuổi nhưng cho cảm giác thấm vào ruột gan.
Đặc biệt là con mắt màu băng lam giữa chân mày dường như có thể nhìn thấu linh hồn.
Thiếu nữ kia kêu Lý Thiên Mệnh một tiếng:
- Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn qua:
- Nàng biết ta?
Nàng ta đứng cạnh Hiên Viên Vũ Hành, cộng thêm Lý Thiên Mệnh rõ ràng đắc tội một số người của Thái Cổ Hiên Viên thị, hắn suy đoán thiếu nữ này không có ý tốt với mình.
Thiếu nữ mỉm cười nói:
- Biết chứ, ngươi là đệ tử được tôn thần mang về, tôn thần đồng ý về sau thu ngươi làm đồ đệ, sao ta không biết được?
Nụ cười kia dường như không quá thân thiện.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, cũng mỉm cười:
- Ồ.
Thiếu nữ nâng gót sen đi hướng Lý Thiên Mệnh, nói:
- Làm quen một chút, ta tên Hiên Viên Mộc Tuyết.
Nói xong nàng bất ngờ duỗi tay đưa tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Ngón tay của nàng cực kỳ xinh đẹp, móng tay màu băng lam, trong suốt lấp lánh, mỗi một mảnh móng tay đều giống như tác phẩm nghệ thuật.
- Chào.
Lý Thiên Mệnh vươn tay ra, nắm nhẹ tay thiếu nữ, nàng vươn tay trái nên hắn cũng giơ tay trái.
Cánh tay hắc ám nắm với bàn tay thuôn mảnh, kích thích thị giác tựa như giai nhân và quái vật.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Mộc Tuyết, đi thôi!
- Vâng, Vũ Hành ca ca.
Thiếu nữ nhẹ nhàng buông tay, mỉm cười với Lý Thiên Mệnh:
- Hẹn gặp lại.
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Hẹn gặp lại.