Lý Thiên Mệnh cẩn thận quan sát biến hóa của nó.
Biến hóa của Lam Hoang rất rõ ràng, không chỉ về hình thể, rõ rệt nhất là giáp trụ, vảy rồng thay đổi.
Núi trên lưng biển dưới bụng, còn có vảy rồng trên đầu rồng, vuốt rồng và đuôi rồng đều lấp lánh ánh sao vô tận, giống như một tấm Vô Cực Tinh Long Đồ khổng lồ khoác lên người nó, phủ lên mỗi tấc thân thể.
Mặc kệ là chín tòa Quỳ Sơn trên lưng hay chín tầng Quỳ Hải dưới bụng, hoặc vảy rồng ở vị trí khác đều lấp lánh ánh sao, giống như biển sao.
Những ngôi sao xoay tròn, rậm rạp, không phải đốm sao.
Chúng nó và Lam Hoang hợp thành một thể, thành một phần cơ thể của nó.
Điều này khiến lực phòng ngự cơ thể của bé rùa bự tăng vùn vụt, giống như mặc vào hộ giáp Vô Cực Tinh Long Đồ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Để ta thử lực phòng ngự của thân thể của ngươi.
Lam Hoang nói:
- Lão đại, nhẹ chút, người ta sợ đau!
- Ngươi câm miệng cho ta!
Lý Thiên Mệnh lấy ra Đông Hoàng Kiếm, chém mạnh xuống đuôi của bé rùa bự.
Keng!
Một tiếng ma sát chói tai vang lên.
Khoảnh khắc Đông Hoàng Kiếm chém vào cái đuôi của Lam Hoang, Lý Thiên Mệnh bỗng trông thấy ngôi sao trên người nó lập tức hội tụ lại chỗ này, lực lượng bàng bạc kia ngăn trở Đông Hoàng Kiếm, thậm chí còn mang theo sức mạnh bắn ngược.
- Hic, đau quá đi!
Giọng thô như còi tàu của bé rùa làm Lý Thiên Mệnh muốn điếc màng nhĩ.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Ngậm miệng!
Hắn nhìn thoáng qua, trên mình rùa không có vết thương.
“Tuy mình không dùng sức bao nhiêu, nhưng nó có thể ngăn trở Đông Hoàng Kiếm, cộng thêm thân thể to lớn, đối thủ hẳn là rất khó công phá Vô Cực Tinh Long Đồ, thương tổn đến gốc rễ của nó.”
Tức là, Lam Hoang có thể phát huy ra tác dụng càng lớn.
Con bài tiên phong này mà dùng để hút sức ép từ kẻ địch thì rất tuyệt.
- Ôi, ta xinh vậy sao?
Lam Hoang thế này mới chú ý tới trên người của mình trở nên sáng lấp lánh.
Nó chú ý cái đuôi của mình, đột nhiên trợn to mắt.
“Ta có thể . . . cắn được đuôi của mình không nhỉ?”
Ý nghĩ này nổi lên, nó bắt đầu đuổi theo cái đuôi, điên cuồng xoay quanh!
Ầm ầm ầm!
Trong một chốc, đất rung núi chuyển, nhiều kiến trúc trong Đệ Nhất Thiên Hạ các của Lý Thiên Mệnh sụp đổ.
- Đứng lại, đứng lại!
Ầm ầm!
Lý Thiên Mệnh muốn khóc.
Hắn ảo tưởng:
- Ba cái con không đáng tin gì cả, hy vọng Tiểu Tứ sẽ ngoan hơn.
. . .
Phỏng chừng cần chờ một thời gian Huỳnh Hỏa mới tiến hóa xong, Lý Thiên Mệnh rời khỏi Đệ Nhất Thiên Hạ các, đi Nhân Nguyên tông một chuyến.
- Minh chủ, ta là người sùng bái của ngươi!
- Minh chủ đẹp trai quá!
Trong Nhân Nguyên tông, Lý Thiên Mệnh trở thành nhân vật phong vân.
Hắn trở lại chỗ ở đệ tử cũ của mình, rồi đi thẳng tới nhà bên cạnh.
Lý Thiên Mệnh gõ cửa.
- Tiêu Tiêu.
Bên trong không có động tĩnh.
Hắn mở cửa, chỉ thấy một thiếu nữ áo đen co ro nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, đã hôn mê.
- . . .
Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì.
- Người ta tu hành đột phá thì tinh thần phơi phới, còn nàng tu hành đột phá là bỏ mạng.
Lý Thiên Mệnh bế Tiêu Tiêu lên, vác trên vai, chuẩn bị mang về Đệ Nhất Thiên Hạ các.
Dọc đường đi gặp đệ tử của Kiếm Vương Minh đều chào hắn:
- Chào minh chủ, chào tẩu tử!
Lý Thiên Mệnh cải thiện sinh hoạt của bọn họ, bọn họ xem hắn là minh chủ, gọi Kiếm Tuyết Nghi vẫn là minh chủ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng nói bừa.
- Ta sai rồi, chào minh chủ, chào tẩu phu nhân!
- . . .
- Tại sao minh chủ không ôm kiểu công chúa? Khiêng như vậy trông rất bá đạo.
- . . .
Lý Thiên Mệnh gọi Meow Meow ra, đặt Lâm Tiêu Tiêu lên vai nó, một đường lao nhanh.
Lúc vào Địa Nguyên tông, Lý Thiên Mệnh báo thân phận thị nữ của Lâm Tiêu Tiêu.
Tiền bối thủ vệ của Địa Nguyên tông nói:
- Ngươi làm vậy không được tốt lắm, đánh xỉu người ta, bắt buộc mang vào làm thị nữ? Ngươi như vậy có khác gì du côn lưu manh?
Lý Thiên Mệnh lấy ra Nhân Nguyên Thánh Lệnh.
- Được rồi, đây là lệnh bài thị tòng, mời ngài vào.
Không lâu sau, Lý Thiên Mệnh trở lại Đệ Nhất Thiên Hạ các.
Vừa luyện hóa thì Lâm Tiêu Tiêu từ từ tỉnh lại, nàng hơi khẩn trương, mãi đến khi trông thấy Lý Thiên Mệnh mới thả lỏng một ít.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Đây là đâu?
- Địa Nguyên tông.
Nàng nghi hoặc hỏi:
- Ta là đệ tử Nhân Nguyên, không được vào mà?
- Được chứ, nàng bây giờ là tỳ nữ của ta, về sau hầu hạ sinh hoạt ăn uống của ta, giặt quần áo cho ta, nuôi nấng thú cưng để lấy quyền ở lại Địa Nguyên tông. Đây là lệnh bài tỳ nữ của nàng, ta đã dàn xếp thân phận cho nàng ổn thỏa rồi.
Lâm Tiêu Tiêu cảm giác rất khuất nhục:
- Ngươi đừng hòng!
- Ha ha! Nàng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu, nhận mệnh đi!
- . . .
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đùa thôi, ta đắc tội với người, sợ liên lụy đến nàng. Nàng hãy theo ta lăn lộn, trong Đệ Nhất Thiên Hạ các của ta có nhiều phòng, chọn tùy thích.
- A, vậy ta đi chọn.
- Tạm thời đừng về Nhân Nguyên tông, hãy ở lại đây, đợi qua một thời gian rồi tính.
- Biết.
- Thứ mấy trọng?
- Đệ tứ trọng.
- Ta thấy nàng cứ tiếp tục tu luyện kiểu này thì không còn mạng nữa.
- Ngươi quan tâm ta sao?
- Không quan tâm.
- Vậy đừng nói chuyện này nữa.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Có cá tính.
Lâm Tiêu Tiêu liếc xéo hắn, xoay người bước ra ngoài.
Dạo này nàng không thường đi Trạm Tinh Cổ Lộ, thậm chí không đi đâu cả, Lý Thiên Mệnh suy đoán, là thú bản mệnh của nàng dùng biện pháp nào đó khiến nàng đột phá với tốc độ nhanh nhất.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Meow, cho ngươi một nhiệm vụ, theo dõi nàng ta chặt chẽ cho ta, nghe xem lúc bình thường nàng ta nói cái gì.
Meow Meow chảnh mèo lắc đầu, nói:
- Ta không làm, ảnh hưởng giấc ngủ của ta!
Lý Thiên Mệnh lườm nó, hăm dọa:
- Có tin là ta bóp bể trứng của ngươi không?!
Meow Meow cười gian:
- Đuổi theo thử xem?
- Ôi mợ, làm phản à?
Lý Thiên Mệnh đang định đánh nó, nhưng mèo con đã nhanh chân chạy mất.
- . . .!
Ai hiểu thấu nỗi đau của quan xúc phân?
Chỉ có thể trông chờ vào Huỳnh Hỏa.
. . .
Một ngày sau, Huỳnh Hỏa giãy giụa cả buổi trong không gian bản mệnh, từ trong sống chết rốt cuộc tiến hóa thành công!
Vèo!
Nó bay ra khỏi không gian bản mệnh.
Vèo vèo!
Hơi nóng cháy ập vào mặt.
Nếu không nhìn hình thể của nó, Lý Thiên Mệnh còn cho rằng trước mắt mình là một con mãnh thú Thái Cổ to còn hơn Lam Hoang.
Lý Thiên Mệnh tập trung nhìn vào.
Hình thể của Huỳnh Hỏa không thay đổi, bề ngoài không đổi khác gì nhiều, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được cấp bậc lông chim trên người nó hoàn toàn khác.
Mỗi cọng lông đều trở thành Phần Ma Chi Vũ.
Những cọng lông chim này giống như sắt thép đốt đỏ, lửa cháy hừng hực, còn cất giấu Thông Thiên cương khí sắc bén, đây là một loại cương khí có khả năng xuyên thấu khủng bố, nhìn lâu sẽ cảm thấy mắt đau nhói.
Rậm rạp Phần Ma Chi Vũ phủ lên toàn thân Huỳnh Hỏa, chẳng những đao thương không chém trúng được, càng khiến thân thể của nó cứng cỏi vô song, đặc biệt Phần Ma Chi Vũ trên cánh cực kỳ sắc bén, giống như rậm rạp kiếm nhỏ.
Phần Ma Chi Vũ như vậy, cộng thêm Viêm Thần Đế Dực thì mức độ sắc bén ngang ngửa Kiếp Khí.
Theo cảnh giới của Huỳnh Hỏa tăng lên, phỏng chừng còn có thể càng mạnh.
Vậy là ít nhất uy lực thần thông Phần Thiên Vũ Linh của nó sẽ tăng mạnh đến mức độ đáng sợ, thân thể dũng mãnh mà nhỏ xinh khiến nó càng dễ dàng ám sát.
Đừng thấy nó nhỏ, có Phần Ma Chi Vũ phủ lên, lực phòng ngự của nó ngang ngửa Lam Hoang, chẳng qua là vì thân thể bé xíu nên không uy vũ nổi.
Nhưng rõ ràng, trong bóng tối thì Huỳnh Hỏa biết dùng chiến quyết sẽ đáng sợ hơn bé rùa bự.
Lý Thiên Mệnh đếm sơ, đốm sao trong mắt nó có tổng cộng bốn trăm mười tinh.
Từ đó . . .
Ba thú bản mệnh đều hoàn thành tiến hóa.