Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 915 - Chương 915 - Mèo Siêu Thần Tốc (Tt)

Chương 915 - Mèo siêu thần tốc (tt)
Chương 915 - Mèo siêu thần tốc (tt)

- Đừng hòng đi!

Mắt Phương Tinh Khuyết đỏ thẫm, một bước nghìn thước, điên cuồng đuổi theo.

Đệ tử Thiên Nguyên khác theo sát.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Meow Meow, cho đám đệ tử Thiên Nguyên này kiến thức cái gì gọi là tốc độ của Vô Ảnh Vạn Cực Điện Hồn.

Đúng vậy, Meow Meow tiến hóa thành công.

Hình dáng của nó thay đổi không rõ ràng, cùng lắm là hình thể trong trạng thái Đế Ma Hỗn Độn, đạt tới tiêu chuẩn ba trăm chín mươi bảy tinh, Sinh Tử Kiếp Thú vị thành niên,

Thay đổi lớn nhất của nó đến từ trong thân thể.

Trong người của nó có thêm một vạn điện cực, một vạn cái điện cực có thể khiến nó lúc bình thường hấp thu vô số lực lượng lôi đình trong thiên địa tích trữ, chuyển đổi thành Hỗn Độn lôi đình, một khi bùng nổ sẽ tăng mạnh uy lực thần thông của nó.

Cùng lúc đó, còn có sự biến hóa của Vô Ảnh Điện Hồn.

Có vạn điện cực chống đỡ, trên người nó hình thành một đường hầm lôi đình, khi chạy thì sấm chớp ầm ầm, tốc độ tăng vọt đến mức kinh người.

Lần này tiến hóa, thoạt nhìn Meow Meow thay đổi ít nhất, nhưng sự thực là Vô Ảnh Điện Hồn khiến tốc độ tăng lên, thần thông vạn điện cực tăng mạnh uy lực, có thể nói là khủng bố.

Nó nhanh đến mức nào?

Hiện tại mèo con vẫn chỉ là Cổ Thánh cảnh đệ nhất trọng, nhưng đệ tử Thiên Nguyên Sinh Tử Kiếp cảnh Phương Tinh Khuyết không đuổi theo kịp nó.

Lý Thiên Mệnh ngồi trên lưng bé mèo, chỉ có thể túm chặt lông của nó, trong sấm chớp đì đùng, mèo con tựa như tia chớp vọt ra ngoài, nháy mắt biến mất.

Trong giông tố sấm sét, Lý Thiên Mệnh tóc dài tung bay, gió thổi vù vù vào miệng, mưa băng lạnh lẽo quất vào mặt.

Meow Meow hưng phấn hỏi:

- Thế nào? Meow nhanh không?

Con mèo này rất gợi đòn, đã chạy nhanh rồi còn quay đầu chờ Phương Tinh Khuyết một lúc, đợi người ta đuổi theo thì nó lại tăng tốc, cho gã hít khói sau mông nó.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Nhanh kinh, ta phong ngươi là mèo siêu tốc.

Hắn nhìn lại, Phương Tinh Khuyết tức giận mặt đỏ rực, gào rú như một con gà trống nổi khùng.

Lý Thiên Mệnh rất sung sướng:

- Hiện giờ sức chiến đấu của ta thua xa Phương Tinh Khuyết, thậm chí không đỡ nổi một chiêu của cái gọi là thiên tài. Nhưng hắn vẫn bị ta dắt đi như con chó?

Lý Thiên Mệnh cảm khái vô cùng:

- Nếu không có Linh Nhi thì ta phải cụp đuôi trong Thái Cổ Thần Tông rồi, nếu không thì khó sống yên.

Phía sau, mấy người Phương Tinh Khuyết còn đang la lối.

- Tôn tử, đừng đuổi theo, gia gia không có tiền, đừng lại đây xin gia gia của ngươi! Ngươi giận làm gì? Muốn bú sữa à? Đi về tìm nãi nãi của ngươi mà bú!

Lý Thiên Mệnh cực kỳ oán hận bà già Phương Thanh Ly.

- Phụt!

Phương Tinh Khuyết tức hộc máu, đập vào một tảng đá to lớn, đụng nát nham thạch kia.

- Lý Thiên Mệnh, đời này ta không giết ngươi, thề không làm người!

Trong đồng tuyết hoang dã vang vọng tiếng gầm xé trời của Phương Tinh Khuyết.

- Kiêu căng là bệnh, nên chữa.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười, dứt khoát lao nhanh.

. . .

Hôm nay là một ngày đặc sắc nhất trong mười sáu năm cuộc đời của Phương Tinh Khuyết.

Gã tức đến nỗi miệng mũi chảy máu.

Sau khi Lý Thiên Mệnh khuất bóng, Phương Tinh Khuyết quỳ dưới đất rít gào.

- Tinh Khuyết, việc này . . .

- Ta muốn làm chết hắn, ta muốn làm chết mười tám đời tổ tông nhà hắn!

- Hình như hắn thật sự có bối cảnh, thú bản mệnh có ba trăm chín mươi bảy tinh, cao còn hơn ngươi.

Phương Tinh Khuyết tức giận đấm xuống đất:

- Ta không cần biết! Ta không giết được hắn thì đi tìm nãi nãi, nãi nãi của ta mà không giết thì ta sẽ tự sát, cho bà ấy đoạn tử tuyệt tôn, để xem nãi nãi chọn như thế nào!!!

- . . .

Mấy đệ tử của Thái Thanh Phương thị ngó nhau.

Thật ra không có thù lớn gì, lại làm lớn chuyện như vậy, chỉ có thể nói tính khí của hai người này đều rất cứng.

Cứng đấu cứng như hai ngôi sao va chạm, nháy mắt ngươi chết ta sống.

Bọn họ biết Phương Thanh Ly cưng tiểu tôn tử này nhiều cỡ nào, nếu không thì Phương Tinh Khuyết đã chẳng ngang ngược như vậy.

Sau khi đập tan tành xung quanh, Phương Tinh Khuyết âm u hăm dọa:

- Không được nói việc này cho phụ thân của ta, biết chưa?

Đám người gật đầu:

- Biết.

. . .

Lý Thiên Mệnh quay trở về Đệ Nhất Thiên Hạ các.

- Hôm nay tuy rằng không có thu hoạch, nhưng ít nhất đặt ra mục tiêu, đó là Cổ Thánh cảnh đệ tứ trọng thêm vào chiến quyết luyện thể, cố gắng cho Tiểu Tứ sớm ra đời. Ngoài ra, cần thường xuyên đi Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn điều nghiên địa hình, nhìn nhiều, nắm rõ hơn. Không chừng Âu Dương Kiếm Vương biết rõ về Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, phải tìm cơ hội hỏi thăm mới được.

Kế hoạch kế tiếp trên cơ bản tu hành là chính.

- Mèo méo meo!

Trong tuyết lạnh bên ngoài, Meow Meow chạy nhảy bằng bản thể.

Nó đang quen thuộc vạn điện cực, khai quật mức độ cực hạn của tốc độ của mình.

Một tia chớp màu đen khi thì hướng đông, lúc thì hướng tây, nơi vụt qua có cơn lốc lôi đình thổi quét.

Lý Thiên Mệnh tặc lưỡi khen:

- Bản thể của nó nhanh còn hơn Đế Ma Hỗn Độn!

Thật không hổ là Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp ba hàng đầu nhất.

Meow Meow lên đến trình độ này, Lý Thiên Mệnh càng mong đợi biểu hiện của hai con khác.

Lần này Meow Meow tiến hóa rất nhanh, hoàn thành đầu tiên, theo như nó miêu tả thì quá trình rất thống khổ, cơ bản đến bảy phần giới hạn chịu đựng của nó.

- Nếu là bảy phần thì có thể tiếp thụ, nếu là tám phần thì ta sẽ không cho Huỳnh Hỏa mạo hiểm.

Meow Meow tiến hóa thành công, hiệu quả kinh người, Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa cùng nhau quyết định để gà lửa ăn Thông Thiên Phần Ma Vũ, tiến hóa ngay.

- Lần này tiến hóa, rất có thể sẽ là cực hạn của Huỳnh Hỏa.

Lý Thiên Mệnh đưa Meow Meow trở lại không gian bản mệnh trông chừng, bản thân hắn càng không dám thả lỏng.

Lúc này Huỳnh Hỏa mới bắt đầu.

Lam Hoang tiến hóa thành công!

Lý Thiên Mệnh đi tới suối nước nóng bên ngoài trời tuyết, gọi bé rùa bự ra.

Hết cách, nhà to cỡ nào cũng không chứa nổi con rùa khổng lồ này.

Ầm ầm!

Một con thú lớn chọc trời xuất hiện ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh ngửa đầu muốn gãy cổ, gió tuyết qua đi, ánh nắng mặt trời mùa đông rất chói mắt, hắn híp mắt nhìn sững sờ.

Ầm ầm ầm!

- Bơi lội!

Lam Hoang nhảy vào suối nước nóng.

Bùm!

Bọt nước văng khắp nơi.

Suối nước nóng hết suối.

Lam Hoang nghiêng hai cái đầu, dùng âm thanh như sấm nổ tò mò hỏi:

- Ủa? Sao ao nhỏ này biến thành vũng bùn rồi?

Lý Thiên Mệnh đau đầu:

- Bởi vì ngươi biến lớn . . .

Quá to!

Một con Sinh Tử Kiếp Thú vị thành niên ba trăm chín mươi bốn tinh, hình thể cơ hồ đuổi kịp phượng hoàng của Phương Thanh Ly.

Lý Thiên Mệnh nhớ kỹ phượng hoàng của nàng có bảy, tám trăm đốm sao.

- Trong số thú bản mệnh của tất cả đệ tử Thái Cổ Thần Tông thì hình thể con rùa này ước chừng bự nhất. Thậm chí thú bản mệnh to nhất trên Viêm Hoàng đại lục cũng không lớn bằng nó.

Trái ngược quá lớn, Huỳnh Hỏa và Meow Meow chắc chắn nhỏ nhất tông, còn con rùa này thì dẫn đầu làm gương, to đến mức tận cùng.

Lý Thiên Mệnh ước lượng thử, hiện giờ Lam Hoang từ đầu rồng đến đuôi rồng, tổng cộng dài cỡ hai trăm năm mươi thước.

Đương nhiên, đuôi rồng chiếm cứ gần một nửa.

- Cái con ngốc này, ngay cả chiều dài cũng là con số may mắn!

Hai trăm ngũ.

Lý Thiên Mệnh rất muốn đánh đòn nó, hắn dự định cùng Linh Nhi ngâm suối nước nóng, nhưng con rùa này nhảy xuống một phát tát hết nước ra.

Bình Luận (0)
Comment