Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tiểu Tứ, linh tai mà ngươi cần còn bao sâu nữa?
Quả trứng nhỏ bảy màu sốt ruột xoay vòng quanh, nó chỉ là một quả trứng, không miêu tả ra được
Huỳnh Hỏa trả lời thay:
- Nó nói ở dưới đáy.
- Dưới đáy?!
Lý Thiên Mệnh vã mồ hôi như tắm, đau đầu nói:
- Bây giờ ta mới xuống cỡ một phần ba, linh tai kiếp văn xuất hiện rồi, hoàn toàn không xuống nổi. Linh tai dưới đáy có thể làm ta biến thành tro tàn.
- Hay ngươi trốn vào Thái Nhất Tháp, để nó tự động chìm xuống?
Lý Thiên Mệnh nhíu mày nói:
- Sợ rằng không được, đầu tiên, ta vẫn không ra được, thứ hai, ta muốn tu luyện cộng sinh với Tiểu Tứ thì bản thân mình phải chịu đựng được linh tai tàn phá, nếu không dễ dàng xảy ra vấn đề. Hiện tại cảnh giới của ta cao, muốn nó một hơi xông lên Cổ Chi Thánh cảnh sẽ khó khăn hơn trước kia rất nhiều.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Từ độ sâu một phần ba phỏng đoán linh tai càng cuồng bạo càng đọng ở bên dưới, tận cùng linh tai kiếp văn rất có thể có mấy sợi kiếp văn. Ta phỏng chừng mình phải tu luyện đến Cổ Thánh cảnh đệ tứ trọng, tốt nhất là luyện thành một loại chiến quyết luyện thể mạnh, ít nhất lợi hại hơn Bất Diệt Kiếm Thể mới được. Bất Diệt Kiếm Thể so sánh với chiến quyết luyện thể của Thần Tông thì không quá cấp cao. Chờ khi nào ta có thể chống đỡ tới đáy thì phỏng chừng lúc ấy thành công.
Huỳnh Hỏa an ủi quả trứng nhỏ bảy màu:
- Ôi mợ, còn phải đợi.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Vớ vẩn, lão tử chăm bẵm nuôi lớn mấy đứa dễ dàng sao?
Hắn chỉ có thể tạm thời rời đi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, Tiểu Tứ cần linh tai kiếp văn càng mạnh chứng minh uy lực càng lớn, đến lúc đó nó sinh ra sẽ càng dữ dằn.
Huỳnh Hỏa vuốt đầu quả trứng:
- Đành vậy, tiểu muội tội nghiệp của ta.
- Hừ!
Quả trứng nhỏ bảy màu bay lên đập vào trán Huỳnh Hỏa, giận dỗi chạy đi.
Gà lửa đầu u một cục:
- Mợ nó, liên quan gì tới ta?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Ha ha, Huỳnh Hỏa ngươi hãy chuẩn bị tinh thần, nó còn chưa sinh ra mà ngươi đã bắt đầu bị đánh, về sau khó mà sống yên.
Huỳnh Hỏa hỏi nhỏ:
- Này, thương lượng chút, ngươi có thể chậm lại tốc độ tu luyện không? Khiến nó sinh ra muộn chút đi . . .
Binh!
Một quả trứng màu đập vào sau gáy gà con.
Huỳnh Hỏa lăn trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.
. . .
Lý Thiên Mệnh cung kính chào:
- Kiếp Lão, tạm biệt.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Chàng trai, lần sau nhớ kỹ cùng ta luận bàn thơ từ ca phú.
- Không dám không dám.
Lý Thiên Mệnh lật đật chuồn đi.
“Hết cách, phải tìm một môn chiến quyết luyện thể cực mạnh mới được!”
Lý Thiên Mệnh ý thức được, muốn khiến Tiểu Tứ sinh ra thì cần thách thức rất lớn.
Lý Thiên Mệnh đi ra Thiên Nguyên Đạo Môn, trở lại Địa Nguyên tông, quay về Đệ Nhất Thiên Hạ các.
Trong đồng tuyết hoang dã.
Bỗng có vài người đi ra từ tùng tháp ở phía trước.
Trong số mấy người này . . .
Phương Tinh Khuyết sắc mặt dữ tợn, nói:
- Các vị huynh đệ, tiết mục bắt đầu, chơi đi!
Sáu người này lấy Phương Tinh Khuyết dẫn đầu, ai nấy đều là đệ tử Thiên Nguyên cấp độ cao đến đáng sợ.
Một người trong số họ đủ sức đi ngang trong Địa Nguyên tông.
Lý Thiên Mệnh đứng yên tại chỗ, không hề hoảng loạn:
- Nhiều đệ tử Thiên Nguyên ngồi ở đây canh ta cả buổi, không ngại mất mặt sao?
Phương Tinh Khuyết bình tĩnh nói:
- Có gì mà ngại? Đã là lúc này rồi mà ngươi còn không biết cái gì gọi là sợ hãi? Lý Thiên Mệnh, cuộc sống của ngươi quá thuận lợi, chưa chịu cực khổ bao giờ phải không?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Chỉ là một con gà trống lông tạp cũng đòi làm ta sợ hãi? Vậy ngươi có thể gáy vài tiếng thử.
Thân phận của Phương Tinh Khuyết quá cao, gã tự cho mình rất cao, hoàn toàn không chịu nổi khiêu khích, nếu đấu võ mồm với Lý Thiên Mệnh thì gã chắc chắn thua.
Phương Tinh Khuyết chẳng những thua, Lý Thiên Mệnh một câu gà trống lông tạp chọc tức gã, khiến gã tức muốn bể phổi.
Từ khi Phương Tinh Khuyết sinh ra thì đã được nâng lên trời, làm gì có ai hình dung bề ngoài của gã sinh động như thế?
Năm bằng hữu của Phương Tinh Khuyết trợn to mắt ốc bươu.
Mặt Phương Tinh Khuyết vặn vẹo:
- Chết đi!!!
Gã vốn định từ từ đùa chết Lý Thiên Mệnh, nhưng bây giờ thì không nhịn thêm một giây nào nữa!
Cách mấy trăm thước, Phương Tinh Khuyết như ảo ảnh sặc sỡ lao nhanh đến, tốc độ nhanh đến mức vượt sức tưởng tượng.
Phương Tinh Khuyết đinh ninh Lý Thiên Mệnh chết chắc rồi.
Ngay sau đó!
Một bé mèo con xuất hiện trong tay Lý Thiên Mệnh.
Mèo con trông không có sức tấn công, đôi mắt xoe tròn xanh nước biển, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, mũi nhỏ, đầu lưỡi, đệm thịt dưới lòng bàn chân đều có màu hồng, chỉ có móng vuốt là màu đỏ máu, răng thì nhiều màu, nhưng dường như không có sức sát thương.
Phương Tinh Khuyết ngây ra, gã nhớ mang máng hình như đây là một con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh.
Đột nhiên!
Mèo con màu đen trong mắt bắn ra một tia chớp màu máu.
Tia chớp màu máu giây lát bay tới trước mắt Phương Tinh Khuyết.
Phương Tinh Khuyết lạnh lùng cười, lắc người né qua.
Nhưng Phương Tinh Khuyết không bao giờ ngờ rằng tia chớp màu máu sẽ vòng về đâm vào cổ của gã.
Đó là Địa Ngục Truy Hồn Điện!
Sau khi đi vào trong người của Phương Tinh Khuyết, tia điện nhanh chóng chạy vào huyết mạch, dọc theo cơ thể chạy khắp người, trong phút chốc gã có cảm giác toàn thân xé rách, nội tạng bị điện giật, khiến gã khó chịu cả người run rẩy.
Huyết mạch của Phương Tinh Khuyết rất mạnh, Địa Ngục Truy Hồn Điện không thể tổn thương gốc rễ của hắn, nhưng có thể làm hắn giảm tốc độ, toàn thân đau nhói, như có con sâu độc tàn phá trong người.
Phương Tinh Khuyết sửng sốt:
“Sao thần thông của thú bản mệnh của hắn mạnh đến thế?”
Phương Tinh Khuyết xoe tròn mắt, bỗng nhiên trông thấy trong mắt con mèo đen nhỏ rậm rạp đốm sao.
Mắt của nó nhỏ nên đốm sao càng nhỏ xíu, nhưng với tầm nhìn của Sinh Tử Kiếp cảnh thì gã nhìn thoáng qua ít nhất phán đoán ra con mèo mun kia có gần bốn trăm đốm sao.
Phương Tinh Khuyết vừa sững sờ vừa đau lòng:
“Không đúng, con mèo này lúc ở Minh Hội Chiến mới chỉ là Cổ Thánh Thú! Mợ nó, thú bản mệnh của ta còn không có nhiều đốm sao như vậy, đây còn nhờ nãi nãi của ta mất mấy năm mới tìm được Thiên Địa Kiếp Nguyên!”
Phương Tinh Khuyết trong lòng cảm thấy bất công, cực kỳ khó tin.
Tâm trạng vừa khó chịu cộng thêm Địa Ngục Truy Hồn Điện tàn phá khiến tốc độ của Phương Tinh Khuyết chậm rất nhiều.
Chỉ trong nháy mắt!
Bé mèo mun biến thành khói đặc màu đen ngay trước mắt Phương Tinh Khuyết, trong một chốc ma khí ngập trời, cơ hồ là trong nháy mắt, một con cự thú sư tử hổ báo toàn thân đen ngòm, lôi đình quấn quanh, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí ngút trời xuất hiện ở trước mắt gã.
Lần này thì Phương Tinh Khuyết thấy rõ ràng số lượng đốm sao của nó: Ba trăm chín mươi bảy.
Cực kỳ gần bốn trăm!
Con cự thú này to còn hơn thú bản mệnh của Phương Tinh Khuyết, khí thế kia đủ để muôn thú run rẩy.
Phương Tinh Khuyết có thể cảm thụ được trong thân thể con cự thú này cất giấu uy lực lôi đình khủng bố, đó là trên vạn cái cực điểm, mỗi một cực điểm đều có thể cất giữ vô tận lôi đình.
Mãnh thú rống hướng Phương Tinh Khuyết:
- Grao!
Trong phút chốc lôi đình bùng nổ, vô số tia chớp màu đen đánh tới, nổ núi tuyết ở trước mắt thành băng vụn.
Phương Tinh Khuyết quát lớn, vọt lên trời.
Trong con ngươi Phương Tinh Khuyết phản chiếu hình ảnh Lý Thiên Mệnh ngồi trên lưng mãnh thú màu đen kia.
Hắn ngoái đầu nhìn Phương Tinh Khuyết, cười khinh khỉnh:
- Gà lông tạp, ta biết ngươi không phục, đuổi theo ta đi, nếu không bắt kịp ta thì ngươi là tôn tử của ta! Ha ha!
Đám người mặt đen như than, nãi nãi của Phương Tinh Khuyết là Thị Thần Điện Chủ Phương Thanh Ly.
Làm gia gia của người ta không thấy kỳ cục sao?
Hơn nữa phụ thân của gã là Thiên Nguyên tông chủ Phương Thái Thanh, nhân vật hàng đầu trong Thái Cổ Thần Tông.
Nếu bị trưởng bối nghe được lời như vậy, hoặc để lại chứng cứ thì tuyệt đối là đại nghịch bất đạo.
Nhưng Phương Tinh Khuyết không có hứng thú khiến trưởng bối xử phạt Lý Thiên Mệnh, gã muốn tự mình hành hạ hắn từ từ đến chết.