Lý Thiên Mệnh chớp chớp ánh mắt, không hề sợ hãi:
- Phương Tinh Khuyết?
Phương Tinh Khuyết kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Ngươi biết ta?
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Tên của ngươi như sấm bên tai, trong Thái Cổ Thần Tông có ai không biết?
Phương Tinh Khuyết và người bên cạnh nhìn nhau cười:
- Cũng biết ăn nói quá chứ.
Gã hỏi tiếp:
- Đệ tử Cổ Thánh cảnh như ngươi chạy đến Thiên Nguyên tông chúng ta làm gì?
Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười:
- Ngươi đừng giả vờ giả vịt, ngươi biết ta, càng xem quá trình ta đánh con cháu Thái Thanh Phương thị của các ngươi. Nghe nói ngươi đang tức giận trong bất lực.
Không khí đột nhiên rơi vào tĩnh mịch.
Con cháu Thái Thanh Phương thị đứng cạnh Phương Tinh Khuyết đều là đệ tử Thiên Nguyên, bọn họ là đệ tử tinh anh thật sự của dòng họ.
Nhưng bây giờ, bọn họ ngẩn ngơ.
Trong đó một người xoe tròn mắt nói:
- Đây là người không sợ chết mà ta gặp trong đời.
Một người khác nói:
- Lợi hại, dám chống đối Tinh Khuyết, giỏi!
Phương Tinh Khuyết giật mình hết nửa ngày, tiếp đó ôm bụng cười to.
Gã nhún vai, cười toe toét nói:
- Đi đi, một người đi lên chặt đứt tay trước, sau đó rút đầu lưỡi, bẻ hết răng, chọt mù mắt rồi mang về cho tiểu gia, ta sẽ từ từ khiến hắn nhận thức Phương Tinh Khuyết này là ai.
Một nam nhân áo xanh nói:
- Để ta cho.
Có cao thủ đi theo bảo hộ nên Lý Thiên Mệnh không sợ những người này.
Đối với hắn thì chỉ cần giữ vững thân phận tôn thần của Khương Phi Linh, vậy thì sẽ cực kỳ an toàn trong Thái Cổ Thần Tông này.
Đang lúc đối phương khí thế ngập trời sấn tới.
Trên Thiên Nguyên Đỉnh bỗng bắn ra một luồng kiếm khí.
Vèo!
- A!
Nam nhân áo xanh hét thảm một tiếng, bàn tay đã bị kiếm khí đâm thủng một lỗ máu.
Một giọng nói say lè nhè nhưng cực kỳ bá khí vang lên:
- Đừng gây sự trong đại bàn của lão phu, lăn xa một chút!
Phương Tinh Khuyết cứng đờ.
Gã thu về nụ cười, ánh mắt tối sầm:
- Biết, Âu Dương Kiếp Lão.
Phương Tinh Khuyết nói:
- Coi như ngươi hên, có giỏi thì cả đời không rời khỏi Thiên Nguyên Đỉnh, hi hi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi quá ngang ngược, thiếu dạy dỗ.
Phương Tinh Khuyết vui vẻ nói:
- Ôi, ngươi đang mỉa mai phụ thân của ta, châm chọc trưởng bối của ta sao?
Lý Thiên Mệnh nhìn mái tóc dài bảy màu của Phương Tinh Khuyết, áo gấm lộng lẫy nhiều màu, áo gấm làm từ rất nhiều lông chim, nhìn liền biết là Kiếp Khí phòng ngự hàng đầu.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tặng một bài thơ cho ngươi, nghe không?
- Có văn hóa thế sao? Đọc nghe chơi.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Đệ tử Thiên Nguyên mặc lông gà, đều là phàm nhân, lông gà mặc?
Không khí lần thứ hai tĩnh mịch.
- Thơ hay, thơ hay!
Trên Thiên Nguyên Đỉnh, âm thanh say khướt kia cười to, tiếp đó bắt đầu vỗ tay.
Tiếng bốp bốp như tát vào mặt Phương Tinh Khuyết.
Đệ tử Thiên Nguyên đi cùng Phương Tinh Khuyết đều hóa đá, nhìn bộ đồ lông gà của gã, muốn cười nhưng không dám, sợ gã, chỉ có thể nghẹn lại, cố giả vờ lạnh lùng.
Trong mắt bọn họ phản chiếu . . .
Phương Tinh Khuyết siết chặt hai nắm tay, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Lý Thiên Mệnh.
Trong ấn tượng của gã thì chưa bao giờ gã tức giận như lần này.
Giọng Phương Tinh Khuyết khàn khàn hỏi:
- Ngươi hoàn toàn không quan tâm mạng sống của mình?
Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:
- Vớ vẩn, ngươi muốn giết ta thì ta còn khách khí với ngươi làm quái gì? Mau xéo đi, đừng mất mặt ngay trước mắt lão tử. Làm con cháu ăn chơi ngu đần, tưởng mình ngon lắm sao, đi đường chân không chạm đất, lo mà học Hiên Viên Vũ Hành, người ta mới đúng là có nội tình, hiểu chưa?
Phương Tinh Khuyết cười lạnh liên tục ba lần:
- Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt.
Lý Thiên Mệnh khoát tay, không kiên nhẫn nói một câu:
- Đi mạnh giỏi.
Sau đó hắn ngự không bay lên Thiên Nguyên Đỉnh.
Để lại đám người Phương Tinh Khuyết đần mặt ra.
. . .
Thiên Nguyên Đỉnh này cao gần như qua năm trăm thước, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nương đỉnh làm chỗ tiếp sức vọt lên trên.
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Lý Thiên Mệnh đến gần, nhìn những kẻ địch ẩn trong khói đen, vô cùng nghi hoặc.
Trong nháy mắt, hắn leo lên Thiên Nguyên Đỉnh.
Trước mắt xuất hiện một lão già, mặc y phục rách rưới, ngủ trên một thanh kiếm, lão đang giơ một bình rượu lớn đường kính ít nhất cỡ năm thước, tưới rượu vào miệng.
Lão già uống một hớp lớn, vẻ mặt đỏ rực, cười híp mắt hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi cũng thích ngâm thơ?
Lý Thiên Mệnh cung kính nói:
- Thưa Kiếp Lão, ta chỉ múa búa trước cửa Lỗ Ban, tạo nghệ nông cạn, không bằng một phần vạn vạn vạn của người. Nghe đồn Kiếp Lão Tửu Kiếm Thi ba tuyệt hợp nhất, phong hoa tuyệt đại, hôm nay trông thấy, quả nhiên không tầm thường.
Trước khi Lý Thiên Mệnh đến đây có ghé qua nhà Phương Tinh Ảnh hỏi thăm tình huống Thiên Nguyên Đỉnh.
Phương Tinh Ảnh có nhắc đến người này, nên Lý Thiên Mệnh mới biết lão nhân ở trước mắt mình là người thủ hộ Thiên Nguyên Đỉnh, tên là Âu Dương Kiếm Vương, thân phận là Tam Nguyên Kiếp Lão.
Tam Nguyên Kiếp Lão là Kiếp Lão có địa vị cao nhất trong tông môn, nguyên Thần Tông chỉ có ít ỏi vài người. Lần trước tôn thần Khương Phi Linh trở về, Âu Dương Kiếm Vương ở trong đoàn người.
Âu Dương Kiếm Vương kiếm đạo thông thiên, nhưng lão không phải người của Thái Ất Kiếm tộc, mà là từ một nhân vật nhỏ nổi lên, mới có thành tựu hôm nay.
Lúc Âu Dương Kiếm Vương còn trẻ là truyền kỳ học tập của Thái Cổ Thần Tông, từ Nhân Nguyên tông một đường lên đến Thiên Nguyên tông.
Kiếm Vương không phải tên thật của lão, nhưng về sau nhiều người gọi quá, quên cái tên vốn có.
Lý Thiên Mệnh nói năng ngọt xớt, Âu Dương Kiếm Vương liếc hắn một cái, với thân phận của lão, hiển nhiên biết Lý Thiên Mệnh là đệ tử được tôn thần mang về.
Âu Dương Kiếm Vương cười nói:
- Người trẻ tuổi khá lắm, rất có ánh mắt, chờ có dịp sẽ tìm ngươi luận bàn về độ rượu và tài hoa.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không dám luận bàn, chủ yếu được Kiếp Lão nâng đỡ, chỉ dẫn.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Ừ, biến đi.
- . . .!
Câu quen thuộc làm Lý Thiên Mệnh suýt bật thốt: Ta là phụ thân của ngươi.
Hắn từ biệt Âu Dương Kiếm Vương, nhìn trước mắt.
Đây là một Kiếm Khí Trì phóng đại gấp vô số lần.
Đương nhiên, linh tai ở bên trong không phải hình thức kiếm khí, có đủ loại.
Đây là một biển linh tai chân chính.
Lửa, sét, gió lốc, hàn băng, quý thủy, kim loại, các loại linh tai lẫn lộn vào nhau, hình thành sóng triều gầm rú.
- Cái này . . . đáng sợ hơn Kiếm Khí Trì.
E rằng linh tai ngoài rìa cũng cỡ mấy chục sợi thánh thiên văn, thậm chí gần một trăm sợi.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, trực tiếp bước vào trong đó.
Vừa mới đi vào, thân thể của hắn đã bị linh tai khủng bố tàn phá, đau đớn làm hắn nhe răng trợn mắt.
- Nghe nói càng xuống sâu thì linh tai càng khủng bố. Linh tai kiếp văn đều ở bên dưới.
Lý Thiên Mệnh tiếp tục lặn xuống.
Hắn hỏi:
- Bạn nhỏ, có linh tai mà ngươi cần không?
Trong không gian bản mệnh, quả trứng bảy màu hưng phấn lăn lộn.
Lý Thiên Mệnh mừng rỡ, tiếp tục lặn xuống.
- Linh tai kiếp văn!
Lý Thiên Mệnh trông thấy lửa bên dưới hình thành một lớp hùng dũng, đó là một loại lửa màu đen.
Lý Thiên Mệnh vừa lặn xuống.
- A!
Dù có thể Luyện Ngục Vĩnh Hằng nhưng bị lửa linh tai kiếp văn thiêu cháy, máu thịt nhanh chóng cháy đen, quả thực thống khổ không muốn sống.
Phương xa có một đệ tử Thiên Nguyên khó tin hỏi:
- Ngươi xuống dưới để tự sát hay sao? Ngươi không có Cổ Thánh Kim Thân, muốn cứng rắn chống cự linh tai kiếp văn?
Lý Thiên Mệnh nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Hắn không chịu nổi linh tai kiếp văn!