- Nhị ca, phải chăng nếu tôn thần chết thì không sao nữa?
Phương Thái Thanh lạnh lùng trừng gã:
- Ta đã bảo ngươi đừng nói nhảm!
Phương Dục Minh cúi đầu nói:
- Biết rồi, nhưng đó là tôn thần của Thái Cổ Hiên Viên thị chứ không phải tôn thần của chúng ta. Tổ tông của Thái Thanh Phương thị chúng ta từ ăn nhờ ở đậu, đến hiện giờ đè đầu Hiên Viên, xưng bá Thần Tông, đã trả giá bao nhiêu máu tươi, bị giẫm lên bao nhiêu tính mệnh, nhị ca nên biết rõ.
Phương Thái Thanh tức giận nói:
- Dục Minh! Ngươi có ngốc hay không? Hiện tại tôn thần bị người ám sát, ngươi còn dám có ý tưởng như vậy, nếu để người ta bắt lấy điểm yếu thì Thái Thanh Phương thị chúng ta sẽ cõng nồi!
Phương Dục Minh hỏi:
- Không phải nhị ca làm?
Phương Thái Thanh nói:
- Ta không ngốc làm trò đó, hơn nữa, nương còn hầu bên cạnh tôn thần.
- Hiểu rồi, tóm lại tôn thần chỉ là một nha đầu thiên phú cao, đúng không?
Phương Thái Thanh nói:
- Có thể nói là như vậy, cũng có thể nói không phải. Tiếp tục chờ xem đi.
Phương Dục Minh nói:
- Ừ, cũng phải, gần đây Ngũ Hành Quỷ Quân của Ngũ Hành Quỷ Tông có xu hướng đi phía bắc, thám tử báo về, Ngũ Hành Thần Vực cũng có ý tưởng. Ba Thần Vực này liền nhau với chúng ta, nếu bọn họ cùng chung chí hướng thì hai đấm khó địch lại bốn tay, thật sự rất khó. Nhị ca, ngươi không ở biên cảnh, ngươi không biết hiện tại lòng quân dao động.
- Bọn họ cũng không kiềm được? Đám Ngũ Hành Quỷ Tông thủ đoạn độc ác nhất, phía nam hãy cảnh giác hơn.
- Phía nam không thuộc quyền của ta, ta quản bên Âm Dương Ma Tông.
Phương Thái Thanh hỏi:
- Ừm. Còn mấy Thần Vực Tam Tài, Tứ Tượng, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Cung thì sao?
Ánh mắt Phương Dục Minh tối tăm nói:
- Bọn họ tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, thật ra là muốn trai cò tranh chấp, ngư ông được lợi thôi. Hiện tại cục diện quá loạn, giữa mỗi Thần Vực đều có tranh chấp địa vực và tài nguyên, ai đều muốn thừa dịp loạn hốt một mớ. Nói trắng ra là Đệ Thập thượng thần Hiên Viên Hi là ngọn nguồn náo động của Viêm Hoàng đại lục, không biết có bao nhiêu người chết vì nàng!
- Trong lòng của ngươi rất bất bình?
Phương Dục Minh cắn răng nói:
- Ta chẳng qua là cảm thấy trước kia khá tốt. Con cháu Thái Thanh Phương thị chúng ta tại sao phải chết trận vì tôn thần của Thái Cổ Hiên Viên thị? Trận chiến tranh này có thể thắng thì cũng là thắng lợi của Hiên Viên thị!
Phương Thái Thanh nói:
- Lời này ngươi nói với ta là được, đừng nói lung tung với người khác, càng không thể nói cho nương nghe. Nương từ nhỏ đã bị Thị Thần Điện tẩy não, ngươi mà chống đối nương thì nương sẽ giết ngươi.
Phương Dục Minh nói:
- Biết. Nếu không phải trông thấy bộ dạng đồng cốt của nương thì ta đã không hận.
- Ngươi lần này trở về bao lâu?
- Chờ gặp Tinh Tinh xong ta sẽ trở lại biên cảnh.
- Tinh Tinh mới vào Phồn Tinh chiến trường.
Phương Dục Minh nhớ đến nữ nhi, khóe môi cong lên nụ cười:
- Ta biết, ngày mai ta kêu Dịch Tinh Ẩn cho con bé đi ra, lâu rồi không gặp con bé.
Phương Thái Thanh nói:
- Mấy năm nay ngươi ở bên ngoài chinh chiến, liều mạng vì Thần Vực, ít chú ý đến Tinh Tinh.
- Nhị ca cũng vậy thôi, những hài tử này đều là gia nương nuôi nấng từ nhỏ, rất cưng chiều.
Phương Thái Thanh nheo mắt nói:
- Chờ có rảnh sẽ giáo dục lại, lớn hết rồi, bọn họ quá ngang ngược, dễ chịu thiệt. Ngươi dám tin không? Ta kêu Dịch Tinh Ẩn chừa một danh ngạch cho Tinh Khuyết, ngươi đoán hắn nói sao?
Phương Dục Minh cười khẩy nói:
- Hắn không cho?
Phương Thái Thanh cười nói:
- Hắn nói công bình công chính là thước đo làm người của hắn, ta làm như vậy là khiến hắn ruồng bỏ tín ngưỡng.
Phương Dục Minh cười khẩy một tiếng.
- Cả ngày nghiên cứu kết giới thiên văn đến nỗi đầu óc rỉ sắt rồi. Đám ngoại tộc này ngày xưa khom lưng uốn gối, quỳ lên vị trí này, Dịch Tinh Ẩn xem như số lớn, khi đó ổ Thiên Nguyên tông, ta đâm hắn hơn mười kiếm mà vẫn không chết, hiện tại tự cho rằng có chút bản lĩnh thì bắt đầu láo à? Cũng không nhìn xem Thái Cổ Thần Vực là thiên hạ của ai?
Phương Dục Minh vừa nói đến đây thì toàn bộ Nhị Nguyên chiến trường bỗng rộ lên tiếng la giật mình.
Phương Dục Minh hỏi:
- Có chuyện gì ồn ào vậy?
Chỉ thấy người ở bên ngoài đang nghị luận.
- Bốn trăm mười tám đốm sao, người kia là ai?!
- Không quen.
- Phương Tinh Tinh Cổ Thánh cảnh đệ thất trọng mà bị hai con thú bản mệnh của hắn đánh bại.
- Còn có một con ba trăm chín mươi bảy tinh!
- Đệ tử Thiên Nguyên cũng không cao như vậy, ta nhớ cao nhất chỉ đến ba trăm chín mươi!
- Bên kia nói người này tên Lý Thiên Mệnh, mới từ Nhân Nguyên tông lên, lúc trong Minh Hội Chiến giết một Tam Nhãn Chân Long Mạch Hiên Viên Vũ Phong!
- Lai lịch thế nào?
- Không biết.
Phương Thái Thanh đã nghe được.
Hắn vươn tay chỉ hướng một thị giác trong kết giới Tinh Chủ, hỏi:
- Tinh Tinh bị đánh bại, nhìn thấy người kia không?
Phương Dục Minh cười khẩy nói:
- Thấy rồi, đốm sao nhiều thật, con riêng của ai? Hiên Viên Đạo? Kiếm Vô Ý? Không phải Tam Nhãn Chân Long Mạch thì là Kiếm Vô Ý.
Nữ nhi của mình bị đánh bại, Phương Dục Minh nhìn kỹ thiếu niên tóc trắng kia.
Gã còn không nỡ để Phương Tinh Tinh khóc, vậy mà thiếu niên này dám cắn thú bản mệnh của nàng như chim sẻ chết.
Phương Thái Thanh thản nhiên nói:
- Đều không phải, hắn là người được tôn thần mang về, tôn thần nói thiên phú của hắn hơn người, muốn về sau thu làm đồ đệ. Thú vị là, người này lúc vừa tới mới chỉ là Thiên Chi Thánh cảnh, hiện tại đều có thể đánh bại Cổ Thánh cảnh đệ thất trọng, tốc độ tiến bộ quả thực kinh người.
Phương Dục Minh giật mình hỏi:
- Tôn thần mới trở về một tháng. Người này một tháng tiến bộ bảy, tám trọng?
Phương Thái Thanh nói:
- Không phải, ta phỏng chừng Cổ Thánh nhất, nhị trọng thôi, nhưng hắn có bản lĩnh vượt cấp đánh ngươi rất mạnh, có lẽ nhờ hai món bảo bối mà tôn thần ban cho, cũng có thể là vì huyết mạch rất mạnh.
- Bảo bối gì?
Phương Thái Thanh thản nhiên nói:
- Một thanh kiếm, một tòa tháp, không biết có bao nhiêu kiếp văn. Tôn thần tương đương xem trọng người trẻ tuổi này.
- Tương đương?
- Ừ.
Phương Dục Minh hỏi:
- Nhị ca không dám kéo người này đến để nghiên cứu sao?
Phương Thái Thanh nói:
- Không được, tôn thần ra lệnh bắt Kiếm Vô Ý bảo hộ hắn, ai dám động hắn?
- Xem trọng đến thế sao?
Phương Thái Thanh thản nhiên nói:
- Nếu không thì tại sao khiến Hiên Viên Đạo trực tiếp ban Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp bốn cho hắn?
Phương Dục Minh lạnh lùng nói:
- Chờ xem, bản thân tôn thần còn khó giữ. Thằng nhóc này thoạt nhìn dễ gây hấn, mới lăn lộn trong Địa Nguyên tông đã nghĩ mình ghê gớm lắm.
Phương Thái Thanh nói:
- Ta thì có hứng thú với hai món binh khí của hắn hơn.
Phương Dục Minh gật đầu, nói:
- Ừm. Nhị ca, ta đi đón Tinh Tinh, con bé đi ra sớm, vậy ta đi trước đây.
- Đi đi, bảo vệ lãnh thổ cho tốt. Âm Dương Ma Tông hận nhất là Thái Thanh Phương thị chúng ta, tuyệt đối không thể thua bọn họ.
- Ừm!
Sau khi Phương Dục Minh rời đi.
Phương Thái Thanh đứng bên cửa sổ, chắp tay sau lưng, nhìn kết giới Tinh Chủ bên dưới thật lâu.
- Nương, người đánh giá thần quá cao. Không chừng có một ngày, ta, Phương Thái Thanh cũng là thần.
Phương Thái Thanh híp mắt nhìn mấy trăm thị giác trên kết giới Tinh Chủ, cuối cùng tập trung vào một người.
Đó là Phương Tinh Khuyết.
- Khi nào thì Thiên Nguyên tông chủ này muốn lấy một danh ngạch Phồn Tinh Trì cho nhi tử của mình cũng không được?
Phương Thái Thanh cười lớn.
Trong mật thất quanh quẩn tiếng cười của một mình gã, như quỷ mị.