Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 925 - Chương 925 - Đám Thú Bản Mệnh Quái Thai Của Lý Thiên Mệnh

Chương 925 - Đám thú bản mệnh quái thai của Lý Thiên Mệnh
Chương 925 - Đám thú bản mệnh quái thai của Lý Thiên Mệnh

Cuộc chiến Phồn Tinh, ngày thứ hai.

Lý Thiên Mệnh nhờ vào tốc độ của Meow Meow, trong vòng một ngày đánh bại ba người, một Cổ Thánh cảnh đệ thất trọng, hai Cổ Thánh cảnh đệ lục trọng.

Hắn còn gặp đệ tử Thiên Nguyên, nhưng vừa chạm mặt hắn liền bỏ chạy.

Đối phương đuổi theo muốn hụt hơi, chỉ có thể chửi rủa buông bỏ, thộn mặt ra.

Sáng sớm Trầm Uyên chiến trường, mặt trời ma dâng lên từ phương đông, thiên địa càng thêm tối tăm, vô số linh tai quét qua bầu trời, đây là nơi mà phàm nhân không thể chạm vào.

Bên cạnh Lý Thiên Mệnh chỉ có một mình Huỳnh Hỏa.

Meow Meow có tác dụng lớn trong Phồn Tinh chiến trường, cho nên nó được chiều sinh hư, chủ động đòi thêm nhiều thời gian ngủ, còn uy hiếp nếu không cho là nó nghỉ việc.

Xét thấy nó lợn chết không sợ nước sôi nóng, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể khuất phục, chỉ dùng mèo con vào phút mấu chốt.

Lam Hoang ngược lại muốn ra ngoài chạy nhảy, nhưng điều kiện không cho phép.

Bé rùa bự chỉ có thể ở trong không gian bản mệnh luyện tập chạy ngược chạy xuôi, đạp rầm rầm động đất, Lý Thiên Mệnh sợ nó đạp bể bảy cái trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ khác luôn.

- Mãnh thú?!

Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa lặng lẽ tiến lên, chợt ngửi được mùi của mãnh thú.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chỗ vực thẳm phía trước hình như có một hang ổ.

Huỳnh Hỏa nói:

- Nơi này nhiệt độ rất cao, vách núi bị đốt đỏ, hẳn là mãnh thú thuộc tính hỏa.

Ngày hôm qua đến hiện tại, bọn họ đã ba lần gặp mãnh thú, đều là Cổ Thánh Thú bát giai, thực lực tương đương với Cổ Thánh cảnh từ đệ tứ trọng đến đệ lục trọng, bọn họ săn giết chúng, luyện hóa thú hồn, nhưng không có thần thông thức tỉnh.

- Thử con này đi.

- Ừ!

Chủ nhân và chiến sủng lặng lẽ đến gần.

Dưới vực vần vũ lốc xoáy, dưới đáy có biển linh tai lửa, sâu trong biển lửa có một hang ổ đốt đỏ rực, con mắt thứ ba của Lý Thiên Mệnh xuyên thấu biển lửa, nhìn thấy một con mãnh thú.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đây chắc là Cổ Thánh Thú cửu giai Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu. Nếu nó sinh trưởng đến mức tận cùng thì thành vô địch Cổ Thánh Thú. Con này còn non nớt, chúng ta hẳn là có sức chiến một trận.

Trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh một con Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu toàn thân đỏ rực, bộ dáng giống kên kên, hình thể rất lớn, mọc ra ba cái đầu, mỗi một cái đầu giống như gậy sắt nung đỏ, mỏ chim thô to mà bén nhọn, sắc bén, lông chim màu máu giống như từng mảnh lưỡi dao, trừ cổ và đầu, phần thân khác đều là lông chim đỏ thẫm này.

- Lên!

Hình thể của Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa đều quá nhỏ khi so sánh với Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu.

Khi Lý Thiên Mệnh đến gần con Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu, hắn cười nói:

- Lam Hoang, giờ cho ngươi đi ra chơi một chốc!

Bé rùa bự sắp ức chế đến nổi điên, suýt phá làng phá xóm, Lý Thiên Mệnh vừa thả nó ra, chỉ thấy thân hình rùa to lớn đập xuống biển lửa.

Trong một chốc Vô Cực Tinh Long Đồ lấp lánh, dù là linh tai cũng không thể tạo thành chút thương tổn với nó.

- Grao!

Khi Lam Hoang nóng nảy thì nó bất chấp gây ra động tĩnh lớn hay không, trực tiếp thi triển Hồng Mông Âm Ba đánh về phía Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu bị đánh thức, thi triển Trạm Lam Hải Ngục biến mặt đất linh tai thành đại dương, quấn lấy Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu kéo vào trong nước.

Ầm ầm!

Hai con thú lớn vào trong nước.

Hình thể của Lam Hoang to lớn, hai đầu rồng cắn cổ đối phương, móng vuốt rồng đè xuống đầu của đối phương, đuôi rồng Diệt Tuyệt Thần kiếm chém vào người đối phương.

Lần này Lam Hoang lột xác máu thịt quá lớn, quả thực đao thương không chém vào được, lửa trên người Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu đốt thân rùa, trong một chốc bị ánh sao rực rỡ chắn ở bên ngoài.

Ầm ầm ầm!

Hai con thú lớn cắn xé nhau.

- Kê gia của ngươi lại đến đây, con chim trọc kia, hãy thần phục!

Luyện Ngục Hỏa Ảnh của Huỳnh Hỏa chợt lóe chém tới, dùng cánh mang theo Thông Thiên cương khí.

Lý Thiên Mệnh đã nhận ra:

- Nó đang luyện tập Lục Đạo Sinh Tử Kiếm?

Phải công nhận, trông cũng ra dáng lắm, ít nhất múa đúng điệu.

Lý Thiên Mệnh quyết định tiếp theo phải cho Huỳnh Hỏa luyện tập nhiều hơn, nếu mài giũa Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm của nó đến trình độ như của hắn thì sức chiến đấu càng tăng vọt.

Phập!

Khi Lam Hoang đè lại Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu, cánh của Huỳnh Hỏa dùng Thông Thiên cương khí xé rách lông chim của Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu, đâm vào trong thịt.

Xoẹt xoẹt!

Bất Diệt Kiếm Khí bùng nổ, đốt vào người đối phương.

Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu kêu đau hét thảm.

Oong oong oong!

Lực lượng khủng bố trên người nó hội tụ vào ba cái đầu, trong phút chốc ba cái đầu chim bị đốt càng lúc càng đỏ.

- Đây là thần thông thức tỉnh của nó, Cực Độ Mệnh Hỏa! Hội tụ lửa toàn thân vào một điểm, hình thành ngọn lửa cực độ nổ tung.

Gà lửa và bé rùa bự không quan tâm thần thông gì đó.

Lam Hoang ỷ vào thân thể của mình to con, lực lượng hung mãnh, bị đánh không đau, nó cắn chặt Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu đè xuống đáy nước, chà đạp tơi bời. Huỳnh Hỏa thì không thấy bóng dáng, nó bay lên xuống đâm chọt, nó vụt qua đâu là trên người của Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu đầy lỗ máu.

Ngay sau đó.

Thần thông Cực Độ Mệnh Hỏa của Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu đã tích trữ đến đỉnh, ba cái đầu chim chạm vào một điểm, từ điểm đó bắn ra tia lửa nhỏ xíu.

Nhưng tia lửa này ẩn chứa tất cả lực lượng trên người Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu.

Khi tia lửa kia rời khỏi Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu, bay về phía Lam Hoang, Huỳnh Hỏa thì Lý Thiên Mệnh kêu lên:

- Cẩn thận!

Một tia lửa nho nhỏ rất khó gây chú ý.

Đột nhiên!

Tia lửa chợt lóe rồi biến mất, bay đến bên người Lam Hoang.

Lam Hoang sửng sốt, thiên tư trên người nó bỗng hội tụ lại vị trí chặn tia lửa đánh trúng.

Ầm ầm!

Khi tia lửa đụng vào người bé rùa bự thì đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, nổ tung sinh ra uy lực khủng bố và sóng lửa, như đại dương đang mãnh liệt lan tràn.

- Uy lực rất mạnh!

Đây là uy lực áp súc.

Lần này nổ tung hất bay Lam Hoang ra ngoài, lăn mấy vòng trên trời.

Lý Thiên Mệnh lại gần:

- Ngươi không sao chứ?

Lam Hoang la lên:

- Đau quá!

Con này da dày thịt béo nhưng sợ đau, tiếng hét của nó làm Lý Thiên Mệnh điếc màng nhĩ.

Hắn tập trung nhìn vào vết thương của Lam Hoang, vảy rồng bị rơi ra, thịt bị đốt cháy đen, nhưng may mắn phạm vi không lớn, xem như vết thương nhẹ.

Nhưng mà!

Thần thông này của Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu có thể thương tổn đến bé rùa bự có được Vô Cực Tinh Long Đồ thì đã xem như rất ghê gớm.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Đừng yếu ớt, nhanh đi báo thù.

- Ta giận rồi!

Lam Hoang hăng tiết gà, chạy nhanh trở về.

Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu và Huỳnh Hỏa còn đang giao phong, bỗng bị bé rùa bự xông lên, lại đè Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu xuống nước, chìm xuống tận đáy.

Bùm bùm bùm!

Lam Hoang cuồng bạo đánh đập.

- Ăn một kiếm của ta này, chim trọc!

Huỳnh Hỏa vụt qua, Thông Thiên Phần Ma Vũ rực cháy lửa, nó lại lần nữa thi triển Lục Đạo Sinh Tử Kiếm, lần này đã ra dáng hơn một chút.

Gà con có hai cánh, cho nên thành thạo cả Sinh Kiếm lẫn Tử Kiếm.

Phập phập xoẹt xoẹt!

Thông Thiên cương khí xé rách thịt của đối phương.

Rầm!

Huỳnh Hỏa và Lam Hoang hợp sức, Tam Đầu Hỏa Mệnh Điểu rốt cuộc hấp hối ngã xuống.

Cuối cùng, Lý Thiên Mệnh dùng cách tế luyện đã tinh luyện ra thú hồn, giao cho Huỳnh Hỏa.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đừng lãng phí.

Huỳnh Hỏa cáu kỉnh:

- Ngươi nghĩ thần thông của chúng ta là nhặt được sao? Phải xem vận may thế nào nữa.

Cực Độ Mệnh Hỏa không phải thần thông của Huỳnh Hỏa, nó cần dùng thần thông này làm mồi dẫn cởi bỏ gông xiềng huyết mạch, thức tỉnh thần thông của mình.

Huỳnh Hỏa vào trong không gian bản mệnh.

Bình Luận (0)
Comment