Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi cũng trở lại đi.
Lam Hoang bướng bỉnh nói:
- Không chịu!
- . . .
Đau đầu.
Meow Meow là không lôi ra được, còn con rùa này thì không chịu vào.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi không nghe lời thì ta sẽ kêu U U tỷ tỷ không chơi trò hất lên cao với ngươi.
Lam Hoang tội nghiệp nói:
- Hic hic, ta nghe lời mà.
- Đàn ông lên!
- Ta nghe lời!!!
Hai cái đầu rùa dán sát vào Lý Thiên Mệnh, dùng giọng đàn ông nhất hô to một câu.
- Tổ cha nó!
Lý Thiên Mệnh cảm giác tai của mình bị rống rách.
Đầu óc xoay mòng mòng.
Lý Thiên Mệnh vừa lừa Lam Hoang vào trong thì bỗng nhiên có nguy cơ ập đến, hắn vội né qua.
Keng!
Một cánh hoa màu đỏ cắm vào nơi Lý Thiên Mệnh vừa đứng.
Đó là ám khí cấp bậc Kiếp Khí, suýt chém đứt sau gáy Lý Thiên Mệnh.
Phỏng chừng có người bị động tĩnh của Lam Hoang hấp dẫn đến đây.
- Ai?!
Vừa dứt lời, một thanh niên mặc trường bào màu nâu xuất hiện trên vách vực, ánh mắt lạnh băng nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi đụng phải ta là trời muốn diệt ngươi.
Thanh niên kia dáng người rất cao, có chút khô gầy, giống như một khúc gỗ đứng bên trên. Tay thanh niên cầm một đóa hoa, trên hoa có tám cánh đỏ như máu. Lúc này, cánh hoa đỏ dưới chân Lý Thiên Mệnh bay trở lại trong tay thanh niên, đóa hoa kia có đầy đủ cánh hoa, tổng cộng chín cánh.
Sau lưng nam nhân này còn có một con rồng thần màu gỗ xoay quanh. Rồng thần này rất kỳ lạ, thân thể giống như một thân cây xưa cao chọc trời, thoạt nhìn rất thô ráp, trên người có rất nhiều móng vuốt rồng, giống rễ của cây đa cắm xuống đất, trông như con rồng thần này mọc từ mặt đất.
Lý Thiên Mệnh bỗng cảm giác nền đất rung rinh, hắn vội vàng bay lên, giây sau, lòng đất đột nhiên chui ra mấy móng vuốt rồng.
Răng rắc!
Lý Thiên Mệnh vung Đông Hoàng Kiếm, móng vuốt rồng bị hắn chém đứt, nhưng mà ngay sau đó còn có càng nhiều móng vuốt rồng vươn ra, nhiều cỡ nghìn cái.
- Meow!
Lý Thiên Mệnh vội gọi Meow Meow ra, hắn đoán người này rất mạnh, tạm thời không cách nào đối phó.
- A, lại muốn chạy trốn à, xem Meow đây!
Meow Meow mắt nhập nhèm biến thành Đế Ma Hỗn Độn, túm Lý Thiên Mệnh bỏ chạy.
Lý Thiên Mệnh câm nín:
- Đệt, ngươi chạy lộn hướng!
Cái con mèo này còn ngái ngủ chưa tỉnh, mang theo hắn chạy về phía thanh niên kia.
- Cái gì?!
Meow Meow giật bắn người, mở to mắt, ở giữa không trung thắng gấp quay đầu lại.
Phập phập phập!
Vô số móng vuốt rồng bằng gỗ từ mặt đất chui ra, nhưng Meow Meow nhanh như tia chớp né qua hết.
Người kia gắt gao đuổi theo phía sau.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi là ai?
- Hiên Viên Thương Thương.
Đối phương ánh mắt lạnh lùng, khống chế rồng thần đuổi theo đến gần.
- Ngươi có thù gì với ta?
- Nhị đệ của ta tên Hiên Viên Cương Cương!
- Hiểu rồi.
Lý Thiên Mệnh mặc kệ Hiên Viên Thương Thương, với tốc độ và sức chiến đấu của người này thì hẳn là vượt qua Cổ Thánh cảnh đệ bát trọng, hắn không cần thiết đấu sống chết với gã.
Hoặc nên nói, còn chưa đến lúc đó.
- Tạm biệt!
Meow Meow đột nhiên tăng tốc, Lý Thiên Mệnh khuất bóng.
Nhìn lại, Hiên Viên Thương Thương đã không thấy bóng dáng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- An toàn.
Vừa dừng lại, trong không gian bản mệnh, quả trứng nhỏ bảy màu nảy lưng tưng.
Lý Thiên Mệnh ôm bé trứng ra:
- Làm gì đấy?
Trứng nhỏ nhảy lên người Meow Meow, dừng lại ở một chỗ, Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, nhặt một hạt đậu nhỏ từ bộ lông của mèo con.
Meow Meow hỏi:
- Đây là cái gì, meo?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hạt giống cây, có lẽ mới nãy Hiên Viên Thương Thương ném tới, rất có thể hắn đuổi theo nhờ vào thứ này.
Meow Meow rút nhỏ thân thể, thân thiết xoa quả trứng nhỏ bảy màu:
- Ôi, Tiểu Tứ giỏi quá, vậy mà cũng tìm ra được, meo!
Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên cười nói:
- Ta hiểu rồi.
- Ngươi hiểu cái gì?
Lý Thiên Mệnh cầm quả trứng nhỏ bảy màu lên, nói:
- Vật nhỏ này có quan hệ với thực vật, thuộc tính mộc, hoặc nên nói là với thuộc tính sinh mệnh.
Không lâu sau, Huỳnh Hỏa luyện hóa xong.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thành công không?
Huỳnh Hỏa khẽ thở dài:
- Thất bại rồi, ài.
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Con gà vô dụng, nhìn ngươi là hết muốn nhậu.
Huỳnh Hỏa ôm bụng cười nói:
- Ha ha, xem cái mặt tiểu nhân đắc chí của ngươi đi, trông ngố đần, ta sốt ruột muốn nhìn xem sau khi ngươi bị vả mặt thì biểu cảm đặc sắc cỡ nào.
- Ngươi có ý gì?
- Ta thành công, ha ha!
- Tổ cha nó, con gà này!
Lý Thiên Mệnh chụp đầu gà con, đập nó lún xuống bùn đất.
Huỳnh Hỏa xác thực thành công thức tỉnh được thần thông mới.
Tên là Luyện Ngục Mệnh Hỏa.
Lý Thiên Mệnh kêu nó biểu diễn thử. Thần thông này không thể thi triển ngay, cần có thời gian súc lực, nhưng có thể hội tụ Thánh Nguyên toàn thân Huỳnh Hỏa áp súc thành một điểm tia lửa ngưng tụ ở vị trí mũi nhọn cánh.
Huỳnh Hỏa hai cánh chống nạnh, cười to bảo:
- Ta có thể dùng Thông Thiên cương khí xé rách thân thể của bọn họ, đưa tia lửa Luyện Ngục Mệnh Hỏa vào người đối thủ, sau đó nổ tung, hình thành sức sát thương từ trong ra ngoài, tuyệt đối là một kích tất sát! Lý Thiên Mệnh, ngươi hãy tưởng tượng đi, ta nhét Luyện Ngục Mệnh Hỏa vào trứng của ngươi rồi cho nổ sẽ là cảnh tượng đẹp tuyệt cỡ nào, sau khi Linh Nhi nhìn thấy, về sau mỗi ngày chỉ có thể rửa mặt bằng nước mắt.
Lý Thiên Mệnh cười nhạt:
- Ha ha, còn ta thì muốn ăn cánh gà nướng.
Nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh phải công nhận là thần thông mới này của Huỳnh Hỏa tuy cần súc lực, thời gian hơi lâu, nhưng nếu có hiệu quả thì sức sát thương xác thực khủng bố.
Bọn họ tiếp tục lên đường.
Đi không bao lâu, kết giới Phồn Tinh trên trời lấp lánh ánh sao, nhiều vì sao hội tụ lại thành một chuỗi tên.
- Đây là cái gì?
- Xếp hạng điểm cuộc chiến Phồn Tinh một trăm hạng đầu, mỗi ngày biểu hiện một lần, đếm ngược ba ngày thì sẽ hiện ra cả ngày.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn.
Hiện giờ hắn đánh bại ba người, hẳn là có được ba điểm.
Trong danh sách của kết giới Phồn Tinh có một trăm người sở hữu năm điểm, trùng hợp là người này vừa lúc là Hiên Viên Thương Thương.
Hiên Viên Thương Thương và nhiều người khác đều có năm điểm, cùng điểm thì tạm thời song song, nhưng thứ tự xếp hạng có lẽ liên quan đến trình tự được điểm trước và sau.
Dù sao mới qua ngày thứ nhất.
Huỳnh Hỏa lĩu lưỡi nói:
- Hạng nhất, Hiên Viên Mộc Tuyết, ba mươi mốt điểm? Hạng hai mới có mười bốn điểm, nàng ta bắt người kiểu gì vậy?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có lẽ trùng hợp đánh bại đối thủ có điểm trên bảng xếp hạng.
- Còn Phương Tinh Khuyết thì sao?
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng tìm được:
- Hạng ba mươi tám.
Hắn và Huỳnh Hỏa liếc nhau, cùng cười.
Con số phù hợp hình tượng.
- Chúng ta không sốt ruột, đi Trạm Tinh Cổ Lộ tu luyện đã.
Lý Thiên Mệnh vận dụng kết giới Tinh Nguyên.
Đại khái ba mươi giây sau, một nam nhân trung niên xuất hiện, hỏi:
- Ngươi có muốn tạm thời rời đi chiến trường?
- Vâng, thưa tiền bối.
Người kia vung Điếu Tinh Can quấn lấy Lý Thiên Mệnh, rồi bỗng vung mạnh, ném hắn từ trên trời bay ra kết giới Phồn Tinh.
Giọng nói của người kia văng vẳng bên tai:
- Không được rời đi lâu hơn bốn canh giờ, ngoài ra lần sau đi vào thì vị trí tùy cơ.
Lý Thiên Mệnh xuất hiện ổ bên trên kết giới Phồn Tinh, hắn đi dọc theo kết giới xuống, sau đó xuyên qua hang không đáy, trở về Thái Cổ Thần Tông.
Hắn đi thẳng tới Trạm Tinh Cổ Lộ.