Trạm Tinh Cổ Lộ ở Địa Nguyên tông, vừa lúc gần Đệ Nhất Thiên Hạ các của hắn, Lý Thiên Mệnh dự định sẽ đáp xuống nhìn xem.
Sau khi trở về, hắn không thấy bóng người trong nhà.
- Nha đầu này, không lo làm vệ sinh, chạy đi đâu rồi?
Lý Thiên Mệnh đi dạo một vòng, phát hiện bên suối nước nóng có người, lại gần thì thấy một nữ nhân đang ngâm mình trong hơi nước mông lung.
Là Lâm Tiêu Tiêu đây mà?
Một giọng nữ thét chói tai:
- A!
Lý Thiên Mệnh trừng mắt hỏi:
- La cái quái gì? Nàng không mặc y phục hay sao mà la.
Thì có mặc, mỗi tội hơi thiếu vải.
Lâm Tiêu Tiêu loay hoay một lúc, khoác áo dày đi ra, nổi giận đùng đùng nhìn hắn, hỏi:
- Chẳng phải ngươi đi vắng một tháng hay sao? Mới ngày đầu tiên đã bị đào thải?
Lý Thiên Mệnh lườm nàng, nói:
- Làm gì có. Hay cho Lâm Tiêu Tiêu, làm thị nữ trong này, nàng ở nhà của ta, ngâm suối nước nóng của ta. Ta ở bên ngoài liều mạng, còn nàng thì ở đây hưởng thụ, mặc sức tưởng tượng nhân sinh . . .
- Ngươi có cấm đâu mà trách.
- . . .!
Lý Thiên Mệnh chỉ ghé ngang qua, thấy Lâm Tiêu Tiêu đại khái yên ổn thì hắn không xen vào nữa.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đi đây.
- Còn trở về không?
- Không về, lão gia ta đây đau lòng, nô tỳ cứ ngâm mình đi.
- À.
Lý Thiên Mệnh lập tức rời đi.
Thái Cổ Tà Ma hướng dẫn từng bước:
- Hắn quan tâm ngươi, chắc chắn là ham thân thể của ngươi.
Lâm Tiêu Tiêu bĩu môi:
- Ngươi căn bản không biết người hắn thích đẹp cỡ nào, nên mới nói lời nhảm nhí như vậy.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến một người.
“À mà Khương Phi Linh đi đâu rồi?”
. . .
Cổ Phong Nhai.
Lý Thiên Mệnh đi ra từ chỗ tu luyện Trạm Tinh Cổ Lộ thì đến nơi này.
Hắn trở lại Tuyết Nghi Kiếm Các, tìm được Kiếm Tuyết Nghi, vội nói:
- Tỷ, ta bán lại Bạch Dạ cho tỷ, đang thiếu tiền xài.
- À, bảy trăm kiếp tinh đúng không?
Thần trí Kiếm Tuyết Nghi hơi hoảng hốt, đưa cho Lý Thiên Mệnh bảy trăm kiếp tinh.
Lý Thiên Mệnh trả lại hai trăm cho nàng:
- Năm trăm đủ rồi.
Kiếm Tuyết Nghi đá lông nheo, nói:
- Coi như ngươi hiểu chuyện, hừ! Chúc ngươi lấy được thành tích tốt trong Phồn Tinh chiến trường.
Kiếm Tuyết Nghi thu về Bạch Dạ Kiếm, nàng còn phải dựa vào nó câu rể rùa vàng.
- Đa tạ tỷ.
Lý Thiên Mệnh quan sát nàng một lúc, hỏi:
- Hình như tỷ không quá vui vẻ, trong lòng có chuyện gì sao?
Kiếm Tuyết Nghi buồn bã nói:
- Đại bá của ta qua đời, đến hiện tại còn chưa tìm được hung thủ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tiền bối Kiếm Băng Hà?
Lúc ấy hắn đã cảm thấy cách nói chuyện của người này hơi quái dị.
Kiếm Tuyết Nghi nói:
- Đúng rồi, hôm đó ngươi còn từng gặp đại bá. Ngay trong đêm Minh Hội Chiến kết thúc thì tìm được xác chết của đại bá, đại bá bị người một chiêu giết chết, thú bản mệnh cũng vậy, không có chút dấu vết.
- Kẻ ra tay rất mạnh?
Mắt Kiếm Tuyết Nghi ướt lệ nói:
- Ừ, cảm thụ là đại bá của ta không có kẻ thù, đại bá không bao giờ đắc tội với ai.
- Ở trong Thần Tông mà còn hung hiểm như vậy? Cường giả như đại bá của tỷ mà cũng bị giết dễ vậy sao?
Kiếm Tuyết Nghi cắn môi son:
- Ừ. Thiên mệnh, phụ mẫu của ta nói từ khi tôn thần trở về thì tám Thần Vực khác rất náo động, kế tiếp có thể là loạn thế. Ngươi và ta đều phải cẩn thận hơn.
- Có ý gì?
Kiếm Tuyết Nghi nói:
- Nghe nói tôn thần cần tu lại mới có thể thành thần, tám Thần Vực khác rất có thể kiêng kỵ nàng thành thần, cho nên, vì giết nàng, có lẽ sẽ phát động chiến tranh Thần Vực.
Lý Thiên Mệnh nhếch môi nói:
- À, hiểu rồi. Tỷ, ta còn có việc, đi đây.
- Chú ý an toàn.
- Biết rồi!
Rời đi Tuyết Nghi Kiếm Các, Lý Thiên Mệnh ngước nhìn trời.
Hắn khép mắt lại, hít sâu một hơi.
Sau đó hắn sải bước tới trước.
- Ai mà đụng vào Linh Nhi thì ta giết kẻ đó! Nếu toàn bộ thế giới muốn giết nàng, vậy ta sẽ . . . đồ cả thế giới!!!
. . .
Thiên Nguyên tông, Thiên Nguyên Đỉnh.
Lý Thiên Mệnh bỏ ra năm trăm kiếp tinh mua một bình rượu ngon tên là Phù Dung Linh Tửu.
Thật ra giá rượu không quá đắt, rượu ngon giá năm trăm kiếp tinh đã là hạng nhất, chỉ có một bình nhỏ xíu.
- Âu Dương tiền bối, đệ tử Lý Thiên Mệnh đến hiếu kính tiền bối.
Lý Thiên Mệnh bò lên Thiên Nguyên Đỉnh, cười tủm tỉm xuất hiện ở trước mắt Âu Dương Kiếm Vương.
- Đừng gọi ta già đi, kêu Âu Dương ca là được, nghe trẻ trung.
Âu Dương Kiếm Vương vừa nhìn bình rượu trong tay Lý Thiên Mệnh thì mắt sáng lên, lão xem bình rượu liền biết là loại rượu gì.
- . . . Âu Dương ca.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Ha ha, Phù Dung Linh Tửu, đưa đây, rượu ngon này phải nhâm nhi từ từ, uống chung đi.
- Được rồi, để ta rót cho ca.
Âu Dương Kiếm Vương nhấp ngụm rượu, hồn lâng lâng:
- Chàng trai, ngươi rất biết lễ độ.
Một già một trẻ, ngồi trên Thiên Nguyên Đỉnh, nâng ly cùng uống.
Âu Dương Kiếm Vương nhẹ răng cười nói:
- Rượu ngon sao thiếu thơ hay được. Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, hai chúng ta hãy làm một trận quyết đấu thi nhân, chịu không?
Lý Thiên Mệnh chắp tay nói:
- Xin chỉ giáo.
Âu Dương Kiếm Vương trầm ngâm giây lát, vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt mê ly như được sao Văn Khúc nhập vào người, ngâm thơ:
- Nghe đây: Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu!
Lý Thiên Mệnh bị choáng ngợp, đứng lên vỗ tay:
- Thơ hay!
Âu Dương Kiếm Vương khiêm tốn nói:
- Bêu xấu, bêu xấu, tới lượt ngươi.
- Hơi khó à.
Lý Thiên Mệnh gãi đầu, suy nghĩ hết nửa ngày, ngâm rằng:
- Chúng lý tầm hắn thiên bách độ, không bệnh thì đi hai bước coi chơi.
- Tuyệt! Đúng vần, đúng hàng, xem ra tiểu tử nhà ngươi cũng có tài hoa đấy.
Âu Dương Kiếm Vương nốc một ly, lão cảm thấy áp lực hơi lớn, gật gà gật gù nửa ngày, vỗ đùi nói:
- Hỏi thế gian tình là chi, hai bờ vượn hú kêu văng vẳng!
Lý Thiên Mệnh kinh thán nói:
- Bài thơ này đã đến trình độ kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!
Âu Dương Kiếm Vương đắc ý nói:
- Quá khen, quá khen, đến lượt ngươi.
- Vậy tiểu tử xin cả gan bêu xấu thêm lần nữa, xin phép: Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, tai vạ đến nơi mỗi con tự bay!
Âu Dương Kiếm Vương hất tóc, có ngay thơ hay:
- Hay, nghe của ta này: Trời nếu có tình trời càng già, người nếu đa tình thì chết sớm!
Lý Thiên Mệnh tung ra đòn phủ đầu:
- Trẫm cùng tiên sinh cởi chiến bào, phù dung trướng ấm qua xuân tiêu!
Âu Dương Kiếm Vương cho đòn quyết định:
- Hỏi quân có bao nhiêu sầu, đúng như một đám thái giám đi thanh lâu!
Lý Thiên Mệnh chắp tay nhận thua:
- Âu Dương ca là một đại kỳ tài, tiểu tử trong bụng không có mực nước, khó mà sánh bằng!
- Ha ha, chàng trai, ngươi cũng có tài hoa, suýt bất phân thắng bại với ta, đã giỏi lắm rồi, hậu sinh khả úy.
Âu Dương Kiếm Vương cực kỳ vui vẻ, lại cùng Lý Thiên Mệnh cụng ly, rồi hỏi:
- Nói thẳng đi, đến tìm ta làm gì?
Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu, ánh mắt nóng cháy nói:
- Âu Dương ca, ta muốn đi thử thách Tà Ma.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Thử thách Tà Ma? Đó là nơi Tam Nhãn Chân Long Mạch mài giũa con mắt thứ ba, tu luyện đồng thuật, mắt của người bình thường không chịu nổi Thái Cổ Tà Ma đánh sâu vào.
Lý Thiên Mệnh vươn ra tay trái:
- Ta cũng có con mắt thứ ba.
Tuy con mắt này kỳ diệu, nhưng trong chín Thần Vực thì có rất nhiều thứ kỳ diệu.
Lý Thiên Mệnh tin tưởng có Khương Phi Linh chống lưng, con mắt thứ ba này đã không phải là bí mật cần phải giữ kín.
Âu Dương Kiếm Vương trợn to mắt nói:
- Ôi mợ! Làm ta hết hồn, còn tưởng là đít mọc trên tay của ngươi chứ.
- . . .!
Âu Dương Kiếm Vương cười nói:
- Được rồi, nể tình ngươi là bạn thơ của ta, ta sẽ đưa thư xin đến Độ Kiếp Phong, tiến cử ngươi tham gia thử thách Tà Ma. Phỏng chừng cần chờ chút thời gian phê duyệt. Đến lúc đó, ta kêu Lão Dịch thông báo cho ngươi.
Độ Kiếp Phong là tổ chức quyền lực đủ để đối kháng với ba tông chủ, có tác dụng giám sát ba tông chủ.
- Tạ tiền bối.
- Kêu ca.
- Được rồi, ca!