Đệ tử tham gia cuộc chiến Phồn Tinh, mỗi ngày chỉ có thể rời khỏi Phồn Tinh chiến trường bốn canh giờ.
Lý Thiên Mệnh đã tu hành hai canh giờ trong Trạm Tinh Cổ Lộ, cộng thêm thời gian làm một số việc, sau khi nhận được trả lời của Âu Dương Kiếm Vương thì hắn phải trở về Phồn Tinh chiến trường ngay.
Lý Thiên Mệnh đang định rời đi, lơ đãng cúi đầu thấy trong bụng núi bên dưới Thiên Nguyên Đỉnh bỗng mở ra một cửa lớn thanh đồng tràn ngập kết giới thiên văn.
Trong cánh cửa, một thanh niên áo trắng đi ra ngoài, bước chân loạng choạng, vừa lúc ngước nhìn trời xanh.
Nam nhân không nhìn thấy Lý Thiên Mệnh trên Thiên Nguyên Đỉnh, nhưng hắn thì thấy con mắt của nam nhân kia.
Ba con mắt đều đầy tơ máu.
Người này là Hiên Viên Vũ Hành.
Gã nhìn tuyết mênh mông trước mắt, chớp chớp mắt, tiếp đó vội vàng rời đi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vừa rồi hắn tu luyện trước Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn?
Âu Dương Kiếm Vương khen ngợi:
- Đúng rồi. Khoảng thời gian gần đây, hắn vào giai đoạn tiến lên, liên tục không tạm nghỉ.
Lý Thiên Mệnh nhìn bóng dáng Hiên Viên Vũ Hành đi xa, hỏi:
- Tại sao? Cần chuẩn bị ứng đối cái gì à?
Âu Dương Kiếm Vương đáp:
- Vì Đệ Nhất Thiên Hạ Hội.
- Đệ Nhất Thiên Hạ Hội?
Lý Thiên Mệnh vừa đặt tên Địa Nguyên Các của mình là Đệ Nhất Thiên Hạ các xong.
Âu Dương Kiếm Vương cảm khái nói:
- Đúng vậy. Thời gian cũng sắp đến rồi, lần này đến lượt Thái Cổ Thần Vực chúng ta tổ chức Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, đến lúc đó tông môn sẽ rất náo nhiệt, các cường giả của tám Thần Vực sẽ mang theo tiểu bối đỉnh cao nhất, xuất sắc nhất trong thế hệ này đến tranh đoạt danh hiệu đệ nhất thiên hạ. Chúng ta làm chủ nhà, tự nhiên không thể làm mất mặt, khiến người giẫm lên. Cho nên khoảng thời gian này, đệ tử Thiên Nguyên gặp áp lực rất lớn, đặc biệt là nhóm người hơn hai mươi tuổi, đến lúc đó bọn họ phải bảo vệ tôn nghiêm, tranh đoạt vinh dự cho Đệ Nhất Thần Vực chúng ta.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Khủng vậy sao? Tức là quyết ra thiên tài đệ nhất thiên hạ?
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Không chỉ là như vậy, thật ra đây là trận so tài của tám Thần Vực, thắng thua liên lụy nhiều hiệp nghị đánh cược, bao gồm quyền sở hữu cạnh tranh tài nguyên, lãnh thổ. Nếu cường giả tranh đấu ngay mặt thì là Thần Vực khai chiến, cho nên chỉ có thể chuyển tranh phong lên người tiểu bối, khiến hậu bối quyết định thắng thua.
- Cái gọi là đệ nhất thiên hạ chỉ là cái tên. Người trẻ tuổi khát vọng vinh dự, muốn danh chấn đại lục sẽ liều mạng đuổi theo, giành lấy vinh dự, vinh quang, uy danh cho thị tộc, nghe thì trống rỗng nhưng nó là thuốc độc khiến người trẻ tuổi đổ dòng máu nóng, thậm chí tính mệnh. Đệ nhất thiên hạ, ai mà không mơ ước danh hiệu này? Lúc ta còn trẻ từng ước mơ rất nhiều lần, rất trẻ trâu, nhưng cũng rất đẹp.
- Nhưng trong mắt các trưởng bối thì đặt nặng giao phong của lực lượng tương lai của Thần Vực, và thắng thua của cuộc giao phong này quyết định quyền sở hữu tài nguyên, lãnh thổ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lực lượng trẻ tuổi là tương lai của một Thần Vực, có thể giành được thắng lợi trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, nghiền nát thanh niên cùng lứa tuổi, tương lai cũng sẽ mang theo thị tộc và Thần Vực của chính mình đi hướng huy hoàng, đúng không?
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Đại khái là vậy, nhưng không loại trừ có người chín muộn.
Chuyện này không dính dáng gì đến mục tiêu Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn của Lý Thiên Mệnh, cho nên hắn không chú ý quá nhiều.
Âu Dương Kiếm Vương uống rượu, cảm khái nói một câu:
- Tôn thần trở về, tám Thần Vực hùng hổ mà đến, bọn họ mà không giở trò gì trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội thì ta sẽ viết ngược tên của mình. Trước mắt, Thần Tông không thể vứt bỏ sĩ diện co đầu rút cổ, dù sao từ xưa đến nay không có tiền lệ chủ nhà không dám tổ chức. Lần này khó khăn đây.
Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh trở nên sâu thẳm:
- À.
Ai biết có khi nào người của tám Thần Vực nhằm vào Khương Phi Linh?
Âu Dương Kiếm Vương lạnh lùng cười:
- Những tên này điên hết rồi, dám mơ ước tôn thần, ha ha!
Lão bỗng vỗ đầu, nói:
- Ôi, ta nói mấy việc này với thằng nhóc như ngươi làm gì, đây là việc để chúng ta đau đầu, ngươi đi Phồn Tinh chiến trường đi.
- Ừm, ta đi trước.
Âu Dương Kiếm Vương hất tóc, tự kỷ nói:
- Khi nào rảnh lại đến đấu thi, lần sau cho ngươi kiến thức tồn kho của ca!
- Ha ha!
. . .
Nửa canh giờ sau.
Lý Thiên Mệnh trở lại Phồn Tinh chiến trường, từ lối vào đi vào trong, kết giới Phồn Tinh trời đất quay cuồng cuốn hắn vào trong chiến trường.
Lại lần nữa rơi xuống đất, căn bản không thể nào phán đoán chính mình đang ở vị trí nào trong muôn thú hung uyên này.
Hắn ngước đầu nhìn, trước mắt khắp nơi đều là núi cao nguy nga màu đen, nước chảy xiết dưới núi, mãnh thú tuyệt mệnh ẩn tàng trong đó, có lớn có nhỏ, thậm chí có sâu độc nho nhỏ, đều là Cổ Thánh Thú, toàn thân kịch độc, nếu như trúng độc, rất có thể kết giới Tinh Nguyên cũng không cứu nổi.
Đi trong Phồn Tinh chiến trường thì ai cũng phải cẩn thận dè dặt.
- Cứ làm theo tiết tấu ban đầu. Cuộc chiến Phồn Tinh này diễn ra khá lâu, giai đoạn đầu nên đặt nặng việc tu luyện. Chưa đến ba ngày cuối cùng thì danh sách xếp hạng có ý nghĩa không lớn. Ngày cuối cùng nếu giành được hạng nhất hoặc hai thì dù đang có không điểm cũng vẫn chớp mắt lên đỉnh.
Lý Thiên Mệnh không sốt ruột.
Hắn chia thời gian ra làm hai, một mặt lĩnh ngộ Thiên Ý, một mặt mài giũa Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Tóm lại là gặp người liền luyện kiếm.
Không gặp người thì lo tiêu hóa, dung hợp Thiên Ý Phồn Tinh, cũng dùng cánh tay hắc ám nghiên cứu Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp, phong phú Thiên Ý Đế Hoàng của mình.
Mỗi ngày Lý Thiên Mệnh nhảy qua lại hai điểm này, không có biểu hiện choáng ngợp nào.
Ngược lại toàn bộ Phồn Tinh chiến trường từng giây từng phút chém giết chiến đấu, trong kết giới Tinh Chủ chiếu ra đệ tử tranh phong luôn rất đặc sắc.
Chớp mắt, cuộc chiến Phồn Tinh đã qua mười ngày.
- Đột phá! Cổ Thánh cảnh đệ tam trọng.
Khổ tu ngày dài đêm thâu, rốt cuộc được đến báo đáp.
- Trạm Tinh Cổ Lộ ở Địa Nguyên tông, cộng thêm mỗi ngày hai canh giờ dung hợp quan sát, hiệu quả tốt rất nhiều. Ta đến Cổ Chi Thánh cảnh nhưng tốc độ trưởng thành không bị chậm lại. Tu hành đến cảnh giới càng cao thì khó khăn càng tăng lên, sự trưởng thành của Thiên Ý gần đến đỉnh cao, không gian ngộ đạo và trưởng thành càng ít đi.
Hầu như không có người tu luyện nào giống như Lý Thiên Mệnh bắt đầu từ Thú Mạch cảnh vẫn giữ tốc độ ổn định.
Chỉ có thể nói, hắn vừa tu luyện, thiên phú và tài nguyên cũng lớn mạnh theo.
Địa Thánh cảnh và Thiên Thánh cảnh chủ yếu dựa vào Đông Hoàng Kiếm.
Hiện giờ Cổ Thánh cảnh, thêm Thiên Ý Phồn Tinh của Trạm Tinh Cổ Lộ rót vào, mỗi ngày hắn đều học tập lĩnh ngộ Thiên Ý của tiền bối Thần Tông, hai canh giờ có thể quan sát Thiên Ý của hơn mười vị tiền bối, hoàn toàn dung hợp vào Thiên Ý Đế Hoàng.
- Nếu không có Trạm Tinh Cổ Lộ, ta chỉ dựa vào thiên phú và Đông Hoàng Kiếm thì sẽ từ từ gặp phải bình cảnh, ít nhất tốc độ tu hành sẽ chậm lại.
Trên thực tế, hắn luôn nằm ngoài hiểu biết của người thường, không phải vì tốc độ tu luyện hiện tại, mà là hắn không ngừng tích lũy thiên phú, dẫn đến tốc độ tu luyện không giảm bớt.
Ví dụ hắn vượt qua Thiên Thánh cảnh rất nhanh, người khác cho rằng Thiên Thánh cảnh trưởng thành như vậy thật ra không quá khoa trương.
Nhưng mà!
Đến thời kỳ cuối Cổ Thánh cảnh, thậm chí là Sinh Tử Kiếp cảnh mà vẫn có tốc độ như vậy thì khoa trương rồi.
Có điều . . .
Chờ Lý Thiên Mệnh thành tựu Sinh Tử Kiếp rồi bọn họ mới phản ứng lại thì đã muộn.
Bởi vì khi đó, hắn đã có chút bản lĩnh.
- Cổ Thánh cảnh đệ tam trọng, vậy là ta có thể đi kiếm ít điểm.
Cuộc chiến Phồn Tinh còn lại hai mươi ngày, Lý Thiên Mệnh dù sao cũng phải đặt nền móng cho ba ngày đếm ngược, nếu không đến lúc đó giết mỏi tay.