Đến giữa trưa, xếp hạng cuộc chiến Phồn Tinh lần thứ hai hiện ra.
Lý Thiên Mệnh xem sơ.
Hạng nhất Hiên Viên Mộc Tuyết, một nghìn lẻ tám điểm.
Hạng hai Phương Tinh Khuyết, sáu trăm ba mươi mốt điểm.
Hạng một trăm, ba mươi sáu điểm.
Lý Thiên Mệnh hơi cau mày:
- Phương Tinh Khuyết tăng lên nhanh vậy?
Mấy ngày nay Lý Thiên Mệnh luôn chú ý bảng Phồn Tinh, ban đầu Phương Tinh Khuyết xếp hạng ba mươi tám, nhưng càng lúc nhảy hạng càng nhanh, bây giờ mỗi ngày đều lên hạng, nhiều còn hơn Hiên Viên Mộc Tuyết.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Tên này thích nổi bật, phỏng chừng hắn không vừa lòng hạng hai, đang dốc hết sức để lên hạng nhất.
Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa vừa săn bắn vừa luyện kiếm.
Điểm của hắn là ba mươi mốt, hạng gần một trăm.
Lý Thiên Mệnh hơi xui, mỗi đối thủ bị đánh bại chỉ có một điểm.
Ngay sau đó.
Lý Thiên Mệnh dùng con mắt thứ ba trông thấy đồng hoang phía trước có một đám đông.
Hắn đếm sơ:
- Có ít nhất hai mươi người?
Có lẽ vi người đông thế mạnh, bọn họ không ẩn tàng, mà là đi nhanh trong đồng hoang, phỏng chừng đang tìm con mồi.
Lý Thiên Mệnh đến gần, nhìn kỹ:
- Đệ tử của Thái Thanh Phương thị?
Lý Thiên Mệnh nhận ra hai mươi người đều là Thái Thanh Phương thị.
Nhóm người này không có đệ tử Thiên Nguyên, Lý Thiên Mệnh cảm giác có thể đấu một trận.
Lý Thiên Mệnh suy đoán:
- Trước khi khai chiến Phương Tinh Khuyết có dõng dạc tuyên bố, khiến người không dám đụng vào người của Thái Thanh Phương thị. Bây giờ hai mươi người tụ tập cùng nhau săn bắn, rất nhiều người đều không ngăn được bọn họ. Gần đây xếp hạng của Phương Tinh Khuyết lên nhanh như vậy, có khi nào liên quan tới việc hắn tụ tập người của Thái Thanh Phương thị về với mình, hiệu lực cho mình không?
Gà con khinh thường nói:
- Vậy là gian lận rồi, người ta đấu một mình, còn hắn thì mấy trăm người cùng nhau vây công?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Quy tắc không cấm hành vi này.
- Vô sỉ!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Hoặc nên nói, đây là một loại ngầm chấp thuận, là ưu ái cho đệ tử của ba thị tộc lớn. Trừ bọn họ ra, không ai có thể tụ tập nhiều người như vậy, biến cuộc chiến Phồn Tinh thành Minh Hội Chiến.
Đương nhiên, Lý Thiên Mệnh chỉ suy đoán Phương Tinh Khuyết dùng thủ đoạn này tăng nhanh điểm, chưa chắc là sự thật.
Nhưng hắn cảm thấy, tám chín phần mười đoán đúng rồi.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Làm sao bây giờ? Muốn đánh bọn họ không?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Đánh chứ, đều là điểm mọc hai chân, không lấy cũng uổng.
- Trực tiếp đuổi theo?
Lý Thiên Mệnh cười âm u:
- Không, vòng ra phía trước, giả vờ bị bọn họ tình cờ bắt gặp rồi bị họ đuổi theo.
- Lòng vòng như vậy để làm gì?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Gà ngốc, như vậy thì trong lòng bọn họ đinh ninh mình chiếm ưu thế, không nỡ chạy trốn. Ta không muốn mất một điểm nào.
Huỳnh Hỏa khinh thường nói:
- Gian manh.
Tốc độ di chuyển của đối phương không quá nhanh, bọn họ đang tìm người xung quanh, Lý Thiên Mệnh nhanh chóng đến trước mắt bọn họ, chặn giữa đường đi.
. . .
Trong đội ngũ, một thanh niên áo lam tên Phương Thần Hoan quay đầu nạt nộ thiếu niên đi ở cuối cùng:
- Phương Tinh Ảnh, ngươi chết rồi hay sao mà đi chậm vậy?
Một thiếu nữ váy hồng nói:
- Phương Tinh Ảnh, ngươi tự động xéo đi, đừng đi chung với chúng ta, rắc rối quá!
Nàng tên là Phương Sấu Ngọc.
Nàng tuổi còn nhỏ, bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu, trên người mang trang sức châu báu đều là màu hồng, mang vớ cũng một màu này, có thể thấy nàng rất thích màu hồng.
Phương Tinh Ảnh đi ở phía cuối nhóm người, gã ngước đầu lên, mắt trống rỗng.
Phương Tinh Ảnh nói:
- Được rồi, vậy ta đi.
Phương Tinh Ảnh là trực hệ của Thái Thanh Phương thị, vốn nên có thân phận cao thượng, nhưng lăn lộn đến tình trạng này, thật là khiến người thổn thức.
Phương Thần Hoan và Phương Sấu Ngọc là cầm đầu của đội ngũ hai mươi người này.
Đội ngũ này vốn do Phương Tinh Ảnh tụ tập, sau khi Phương Thần Hoan, Phương Sấu Ngọc đến thì người ta đều vây quanh hai người này.
Phương Sấu Ngọc sốt ruột nói:
- Biến đi, chúng ta tự đi tìm Tinh Khuyết thiếu gia! Tinh Khuyết thiếu gia xếp hạng càng lúc càng cao, nhưng còn chưa tới đệ nhất, phỏng chừng huynh đệ tỷ muội bên cạnh thiếu gia chưa được nhiều, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn họ, đã qua mười ngày rồi.
Phương Thần Hoan cười nói:
- Không sao đâu, Sấu Ngọc, để ta lo!
Cắt đuôi Phương Tinh Ảnh, bọn họ vui vẻ bước nhanh tới trước.
Phương Sấu Ngọc quay đầu nhìn Phương Tinh Ảnh đứng lại ở phía sau, vẻ mặt khinh thường nói:
- Tên này thật là buồn cười, chết tốt chẳng bằng sống tạm.
Phương Thần Hoan nói:
- Dù gì là huyết mạch trực hệ.
- Tinh Khuyết thiếu gia giữ hắn lại là để tìm việc vui, người này cũng giỏi, mỗi khi bị nhục nhã, tôn nghiêm đánh mất mà vẫn chống đỡ được.
- Ngươi không hiểu, sống như súc sinh thì vẫn là sống.
- Ha ha!
Đang lúc mười chín người cười đùa thì bỗng nhiên có người nói:
- Hình như phía trước có người!
- Mau đuổi theo, là con mồi, đừng để hắn chạy thoát!
- Chúng ta phải cố gắng kiếm điểm rồi tặng cho Tinh Khuyết thiếu gia trước khi cuộc chiến Phồn Tinh kết thúc.
- Đuổi theo!
Mười chín người động tĩnh rầm rộ.
Con mồi ở trong mắt bọn họ dường như đang tu hành, khi phát hiện bọn họ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bỗng nhiên có người thét chói tai:
- Là Lý Thiên Mệnh kia!!!
Phương Sấu Ngọc mừng rỡ:
- Bắt lấy hắn, nhanh! Được công lớn!
- Bắt lấy hắn hiến cho Tinh Khuyết thiếu gia, chắc chắn thiếu gia sẽ rất vui vẻ.
Phương Sấu Ngọc nói:
- Mọi người cẩn thận một chút, đừng để hắn kịp đánh ra kết giới Tinh Nguyên.
- Tốc độ của thú bản mệnh của hắn rất nhanh, mau bao vây!
Phương Tinh Ảnh ở phía xa cũng nghe thấy động tĩnh của đám người.
- Lý Thiên Mệnh?
Phương Tinh Ảnh giật mình, vội đuổi theo.
Ngước đầu nhìn, một thiếu niên tóc trắng đã bị mười chín đệ tử của Thái Thanh Phương thị bao vây.
Bởi vì kiêng kỵ tốc độ của thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, bọn họ mới vừa bao vây liền đánh hội đồng.
Mười chín người cộng thêm hơn hai mươi con thú bản mệnh, cơ hồ vây kín không gian trên dưới trái phải quanh Lý Thiên Mệnh.
Phương Tinh Ảnh nhủ thầm:
“Nếu hắn không trốn ra ngoài được thì tiêu đời.”
Phương Tinh Ảnh đang rối rắm một việc.
Có nên cứu người?
Phương Tinh Ảnh thầm nghĩ:
“Thôi, nhìn xem tình huống rồi tính tiếp. Lỡ như bọn họ sơ sẩy đánh nát kết giới Tinh Nguyên của hắn thì hắn bị loại, sẽ không sao.”
Ngay sau đó.
Trong vòng vây của đệ tử Thái Thanh Phương thị, ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh lại hiện ra.
- Nhiều đốm sao quá!!!
Mọi người, bao gồm Phương Thần Hoan, Phương Sấu Ngọc đều ngây ra.
Phương Tinh Ảnh không biết nên nói cái gì:
“Không thể nào!”
Trận chiến đấu này khá thú vị, cho nên Trạm Tinh Điện vừa lúc đổi đến thị giác của Phương Tinh Ảnh.
Đứng ở vị trí của Phương Tinh Ảnh có thể xem rõ cuộc vây công này.
Trên Nhị Nguyên chiến trường, mọi người rốt cuộc nhìn rõ.
- Ba con thú bản mệnh đều là đốm sao từ ba trăm chín mươi trở lên, một con ba trăm chín mươi bốn, một con ba trăm chín mươi bảy, còn có một con bốn trăm mười tám!
- Đây rốt cuộc là ai?
- Hình như tên Lý Thiên Mệnh.
Cái tên của Lý Thiên Mệnh lại bị bàn tán xôn xao.
Nhiều người ở Nhị Nguyên chiến trường đều đang nhìn hắn.
Sau đó, Lý Thiên Mệnh ra tay!